Chương 21

Tô Nguyệt vô cùng vui mừng, lập tức đồng ý ngay.

Lại sờ sờ túi tiền của mình, quả thực lúc này Tô Nguyệt rất muốn hát vang một bài hát để bày tỏ niềm vui sướиɠ trong lòng. Đơn hàng lần này cô bán ba miếng giá năm mao tiền, nhưng phí tổn làm ra không tới năm mao, nói cách khác, một lần giao dịch này cô lời được tận ba đồng tiền.

Tuy rằng ba đồng tiền này là một món tiền cực kỳ ít ỏi ở hiện đại, có khả năng còn không đủ để mua một cây kem, nhưng ở thập niên 70, đây chính là một số tiền lớn nha.

Công nhân viên chức ở nhà xưởng là nghề nghiệp mà mọi người đều hâm mộ, nhưng một tháng tiền lương của họ cũng chỉ được trên dưới bốn mươi đồng tiền, tương đương với một ngày bọn họ kiếm được hơn một đồng tiền. Như vậy, ba đồng tiền này tương đương với ba ngày tiền lương của một người công nhân viên chức ở nhà xưởng.

Trái tim Tô Nguyệt đập rộn ràng. Số tiền lời này còn khiến cô vui sướиɠ hơn nhiều so với lúc kiếm vài ngàn vạn một tháng ở hiện đại.

Kiếm được tiền lời, Tô Nguyệt lập tức bắt tay vào công cuộc mua sắm đồ đạc của mình.

Cô đi lên chợ, tiêu tiền mua năm cân gạo không cần phiếu của một người nông dân địa phương, lại mua bột mì không cần phiếu. Sau đó khi Tô Nguyệt nhìn thấy có một nhà bán đậu, cô cũng mua một chút đậu xanh cùng đậu đỏ.

Cuối cùng, cô lại đi Cung Tiêu Xã. Muốn nấu đồ ăn, tất nhiên không thể thiếu gia vị và dầu, mà những thứ này được bán ở Cung Tiêu Xã.

Trải qua một phen điên cuồng mua sắm, cô đã xài hết toàn bộ tiền trên người mình, ngay cả các loại phiếu cũng không còn một mảnh, có thể nói là toàn thân trên dưới một nghèo hai trắng.



Có điều, khi nhìn đống đồ vật tràn đầy trong tay, cô lại không cảm thấy đau lòng chút nào, dù sao tiền không có còn có thể kiếm lại, còn nhiều thứ đồ vật, bỏ lỡ dịp này không biết bao giờ mới nhìn thấy lần nữa.

Chờ sau khi mấy người Lý Tiểu Thanh trở về nhìn thấy trước mặt Tô Nguyệt là một đống lớn đồ vật, ai nấy đều khϊếp sợ. Cuối cùng mỗi người hỗ trợ cô mang một chút đồ, rốt cuộc bốn người cũng thành công giúp đỡ cô mang đống đồ vật đó trở về trong thôn.

Trở lại trong thôn, chuyện thứ nhất Tô Nguyệt làm chính là chia ra hai cân bột mì, lại mang hai miếng Bánh Trứng Gà mà cô cố ý để lại dùng giấy dầu gói thật cẩn thận, xong xuôi, cô mang những thứ đó đi tới nhà Hàn Ái Quốc.

Cô muốn đi khi trời còn sáng.

Chốc lát sau, Tô Nguyệt đã tới trước cửa nhà Hàn Ái Quốc, lúc này cửa nhà hắn không chỉ khép hờ như lần trước, mà toàn bộ đều mở rộng. Hơn nữa, cô còn mơ hồ nghe thấy trong viện có người đang lớn tiếng ồn ào.

Tô Nguyệt để sát vào một chút, cô lập tức nghe được thanh âm của một người phụ nữ đang nổi giận đùng đùng mà rít gào: “Người nhà họ Vương kia quả thực chính là một nhà lòng dạ hiểm độc! Đôi mắt của nhà đó đã bị danh lợi che mù mắt, bịt kín tim rồi. Lúc trước đúng là mắt mẹ mù rồi nên mới coi trọng con gái nhà đó. Nếu sớm biết rằng người một nhà đó có loại đức hạnh dơ bẩn như vậy, cho dù bọn họ dí dao vào cổ mẹ, mẹ cũng không thèm liếc cô ta lấy một cái đâu. Thật sự cho rằng con gái nhà mình là tiên nữ sao? Hừ, tôi nhổ vào! Lúc trước là ai lì lợm la liếʍ tới trước cửa muốn cùng nhà ta kết thân? A, hiện tại vừa thấy Ái Quốc nhà ta bị thương, cảm thấy nó không còn tiền đồ gì nữa, lập tức ủ mưu muốn từ hôn. Các người nghĩ các người muốn gì được nấy phải không, không cần quan tâm tới luân thường đạo lý nữa đúng không?”

Bên cạnh có một giọng người phụ nữ trẻ tuổi, lên tiếng khuyên bảo: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận. Giận dữ vì nhà đó không đáng đâu. Lần này cũng coi như nhà chúng ta đã thấy rõ cách làm người của nhà họ Vương bọn họ, về sau kiên quyết không lui tới cùng nhà bọn họ nữa là được.”

“Mẹ chưa từng thấy một nhà nào thực dụng tới như vậy? Lúc trước thì lì lợm la liếʍ, mỗi ngày đều tới cửa ngọt nhạt với mẹ. Mẹ thấy nhà hắn thành tâm như vậy, mới đồng ý việc hôn nhân này. Hiện giờ mấy người đó quay lại cắn ngược, vừa thấy Ái Quốc nhà ta bị thương, được quân đội họ đưa về nhà đã thấy hối hận, muốn trở mặt rồi phải không? Được rồi, mẹ chống mắt lên coi, xem cuối cùng nhà bọn họ có thể gả con gái cho một nhân vật ghê gớm đến nhường nào.”