Sở dĩ Tô Nguyệt mua trứng gà, lại mượn bột mì, bởi vì cô muốn làm một chút bánh trứng, lý do thứ nhất là để cho mình đỡ thèm, lý do thứ hai, cô muốn mang ra chợ bán thử xem có bán được hay không.
Nếu bán được bánh trứng gà này, cô cũng có thể mua thêm một chút nguyên liệu nấu ăn khác mang về chế biến, cải thiện một chút món ăn hàng ngày.
Có điều hai ngày này cắt lúa bận quá, xã viên không thể xin nghỉ họp chợ được, chỉ có thể chờ ngày mùa kết thúc, đến lúc đó đại bộ phận xã viên đều sẽ đi chợ mua đồ vật.
Ngày hôm sau, bụng Tô Nguyệt đã khá hơn nhiều, cô không xin nghỉ nữa, lập tức đi theo những người khác cùng ra đồng. Tuy rằng mấy ngày kế tiếp vẫn thống khổ như cũ, nhưng cuối cùng cô vẫn cắn răng chịu đựng qua được qua hết một kỳ thu hoạch vụ thu.
Không riêng gì Tô Nguyệt, toàn thể xã viên đều sung sướиɠ mà nhẹ nhàng thở phào một hơi, bọn họ còn lộ ra vẻ tươi cười lâu rồi mới thấy.
Sau khi thu hoạch vụ thu kết thúc, lập tức sẽ có một phiên chợ họp, còn không đợi Tô Nguyệt đưa ra đề nghị muốn đi chợ, Ngô Hiểu Hiểu đã dẫn đầu hỏi: “Đúng là nghẹn chết tôi rồi, tôi muốn đi họp chợ mua chút đồ vật, các cô có muốn đi hay không?”
Lý Tiểu Thanh nhấc tay lên nói: “Tôi cũng đi, thật nhiều thứ còn chưa mua đâu, tôi phải đi mua một chút.”
Một nữ thanh niên trí thức khác tên là Mao Lâm cũng tỏ vẻ muốn đi, cuối cùng ngoại trừ Ngụy Giai, mọi người đều muốn đi.
Vì thế một hàng bốn người lập tức quyết định cùng nhau kết bạn đi công xã họp chợ.
Tối trước hôm chuẩn bị họp chợ, Tô Nguyệt lấy trứng gà cùng bột mì cô đã mua vào phòng bếp.
Lý Tiểu Thanh vừa thấy cô lấy ra nhiều thứ tốt như vậy, đôi mắt hơi hơi trợn tròn: “Tô Nguyệt, cô muốn làm gì vậy?”
Tô Nguyệt vừa đập trứng gà ra bỏ vào chậu, vừa đơn giản giải thích cho cô ấy: “Tôi muốn làm chút bánh trứng gà, ha ha, ngày mai không phải họp chợ sao, tôi cũng muốn làm một ít xem có thể bán được hay không. Nếu bán được chút tiền còn có thể đổi lấy vài món hàng mang về.”
Lý Tiểu Thanh cũng không cảm thấy kinh ngạc với ý tưởng bán bánh trứng gà của Tô Nguyệt. Hiện tại, nhà nước vẫn đang cho phép người dân bán một chút lương thực hoặc rau xanh của nhà mình trồng, cũng có không ít dân chúng lén lút mang bán thức ăn mình làm, rồi các loại vải dệt, đồ thủ công mang đi đổi… Trường hợp này khá nhiều và phổ biến, cho nên trong lòng mọi người cũng biết rõ ràng.
Nhưng Lý Tiểu Thanh thấy kỳ lạ ở món ăn mà Tô Nguyệt muốn chế biến. Cô lớn tới từng này rồi còn chưa biết bánh trứng gà kia là loại bánh gì đâu. Bánh đậu xanh, đậu đỏ các loại thì cô đã ăn rồi nhưng chưa bao giờ ăn loại bánh có tên kỳ lạ kia.
Lý Tiểu Thanh cũng không trở về phòng, cô hỏi: “Tô Nguyệt, tôi có thể ở lại nhìn được không? Cô yên tâm, tôi chỉ nhìn mà thôi, không phải tôi muốn học trộm đâu, hơn nữa tôi còn không có loại tay nghề kia.”
Tô Nguyệt đang bận quậy đều trứng gà, cô nói: “Không có gì, cô đã muốn ở lại thì cứ ở lại đi.”
Lý Tiểu Thanh rất vui, cô lập tức cuộn tay áo lên nói: “Có công đoạn nào cần tới tôi không? Nếu không tôi nhóm lửa cho cô nhé?”
Tô Nguyệt nghe vậy, cũng thấy động tâm, cô đang muốn nhờ Lý Tiểu Thanh hỗ trợ cho cô. Nếu sau này cô buôn bán được, nói không chừng một mình cô không thể đảm đương được tất cả mọi việc, ít nhất là phương diện nhóm lửa cô thấy không ổn cho lắm.
Hiện tại cô vẫn không quá thuần thục chuyện nhóm lửa. Nếu vừa nhóm lửa vừa làm thức ăn, có khi còn chậm trễ chuyện quan trọng.
Có điều, vẫn phải xem bánh trứng gà có thể bán được hay không đã.
Vì thế Tô Nguyệt đã nhờ Lý Tiểu Thanh nhóm lửa cho cô, còn cô thì chuyên tâm lo chuyện nấu nướng. Lần này là lần đầu tiên từ khi cô tới thế giới này, bắt đầu nghiêm túc làm một món điểm tâm.
Một giờ sau, Tô Nguyệt để cho Lý Tiểu Thanh dập lửa, mẻ bánh trứng gà mới mẻ đầu tiên đã ra lò.