Trương Tịch Mai nghe xong, cảm thấy có lý. Vì vậy, bà ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Con nói cũng có lý, đợi mẹ về bàn bạc với ba con. Con nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng thai cho tốt, bây giờ đứa trẻ là bảo bối của cả nhà chúng ta."
Lâm Điềm cười giả lả: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con và em trai còn trông vào đứa trẻ để vào thành phố hưởng phúc."
Trương Tịch Mai thấy cô nghĩ thông suốt, dặn dò vài câu rồi cuối cùng cũng rời đi.
Lâm Điềm tiễn bà ta đi, đóng cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi rồi.
Cơ thể của nguyên chủ này hơi yếu, nếu không cũng sẽ không khó sinh.
Lúc này Lâm Điềm cảm thấy hơi khó thở, cô dựa vào trí nhớ tìm thấy đường trắng trong nhà, dùng cái cốc tráng men pha một cốc nước đường uống.
Nghỉ ngơi một lúc nữa, sắp đến trưa rồi, Lâm Điềm quyết định ăn một bữa ngon để bổ sung dinh dưỡng cho mình và đứa trẻ.
Lâm Điềm đến nhà bếp, nhìn xem lương thực hiện tại trong nhà, một mình cô ăn trong một tuần nữa là không thành vấn đề.
Bếp ở đây là bếp củi, cần phải tự đốt lửa mới dùng được. May mà Lâm Điềm từng mở nhà hàng nông thôn, tự mình làm, đối với cô mà nói cũng không quá khó.
Lâm Điềm nhanh nhẹn vo gạo rửa nồi, sau đó đập vài quả trứng tiện thể hấp một chén trứng hấp. Tiếp theo châm lửa thêm củi, lửa từ từ ổn định lại.
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc của cô, càng thêm vài phần mỹ lệ khác thường.
Lâm Điềm tìm khắp nơi, cuối cùng trong một cái tủ khóa chặt tìm được một miếng thịt xông khói. Thời đại này trong nhà có thịt là chuyện không dễ dàng, Lâm Điềm rất thấu hiểu.
Nhưng bây giờ cô là phụ nữ mang thai, cho nên nhất định phải ăn ngon một chút, thiệt thòi ai cũng được chứ không thể thiệt thòi cô.
Vì vậy, Lâm Điềm lại cắt nửa miếng thịt xông khói đặt lên cơm hấp, lại lật xem, phát hiện rau chỉ có khoai tây cà tím các loại. Vừa rồi cô cũng đã xem rau trồng trong sân, chỉ có hành lá, các loại rau khác vẫn chưa mọc. Để tiết kiệm thời gian và sức lực, Lâm Điềm lại gọt hết vỏ khoai tây, sau đó cũng đặt khoai tây lên cơm hấp cùng.