Chương 37

"Cái gì? Anh không muốn ly hôn, sao em lại nói vậy. Anh chỉ đang nghĩ đến chuyện khác thôi, anh sẽ không làm chuyện vứt bỏ vợ con đâu." Sở Từ giọng điệu nghiêm túc và chân thành, không chút do dự nói.

Mặc dù bây giờ thời đại cởi mở, anh biết rất nhiều bạn học ở nông thôn đã ly hôn, nhưng Sở Từ không thể giống họ. Huống hồ, như vậy là quá vô trách nhiệm với đứa trẻ.

"Được rồi, coi như em chưa nói gì." Lâm Điềm lại mỉm cười.

Thực ra cô cũng không muốn ly hôn, bọn trẻ cần một gia đình trọn vẹn. Còn cô, hiện tại thấy Sở Từ cũng thuận mắt, thậm chí còn rất ngưỡng mộ anh.

Khi đọc sách cô đã thấy như vậy, nhưng khi ấy anh chỉ là một nhân vật trên giấy, người thật vẫn khác. May mà giờ đã gặp mặt, Lâm Điềm khá yên tâm. Tác giả không ra gì, nhưng ít nhất cũng không lừa đảo.

Tuy nhiên, Lâm Điềm nghĩ ngợi rồi vẫn bổ sung thêm: "Anh mất trí nhớ, đột nhiên xuất hiện một người vợ như em, lại còn có con, chắc chắn sẽ thấy rất đột ngột. Thực ra lúc đầu sau khi kết hôn tình cảm của chúng ta cũng bình thường, giờ chúng ta có thể ở bên nhau một thời gian. Nếu anh thấy không hợp, hoặc em muốn ly hôn, em hy vọng chúng ta có thể chia tay trong hòa bình. Còn về vấn đề con cái, anh đừng nghĩ nhiều. Bất kể chúng ta có ly hôn hay không, chúng ta vẫn là ba mẹ của chúng."



Lâm Điềm nghĩ một lúc, vẫn thấy nên cho cô và Sở Từ một con đường lui.

Sở Từ nghe xong lời cô nói, kinh ngạc nói: "Em không giống một cô gái nông thôn. Nhưng anh khẳng định với em, anh sẽ không ly hôn. Anh sẽ đối xử tốt với em và con, em đừng lo lắng."

Lâm Điềm cười một tiếng, trêu chọc nói: "Vậy sau này, xin anh chỉ bảo nhiều hơn."

Tiếp đó cô lại tiêm phòng cho Sở Từ, cố ý nói: "Trước đây em rất nhát gan, nhưng sau khi kết hôn, chẳng phải anh bảo em đọc nhiều sách sao. Em đã học được rất nhiều đạo lý từ sách, vì vậy đừng coi thường người vợ nông thôn của anh."

Sở Từ không có ý đó, nghe cô nói vậy cũng không tức giận, bật cười nói: "Sao thế được, anh không có ý đó."

Tiếp đó anh lại hỏi: "Em có muốn thi đại học không, anh có thể kèm em học."