Lời này của cô ta có hơi quá đáng, Điền Thụ kéo kéo tay áo cô ta, nhưng Tưởng Thi Dật không nghe lời khuyên, một mực nhìn Lâm Điềm với vẻ mặt bướng bỉnh.
Lâm Điềm cũng không thấy tức giận, cô từ từ lấy thư giới thiệu và giấy đăng ký kết hôn đã chuẩn bị từ trước trong túi ra, sau đó cố tình khoa trương nói: "Cô mở to mắt ra mà xem cho kỹ đi, tôi và Sở Từ có phải là quan hệ vợ chồng hợp pháp không. Tại sao tôi phải lừa cô, làm như vậy có lợi gì cho tôi?"
Tưởng Thi Dật nhận lấy giấy đăng ký kết hôn, phát hiện là thật, Sở Từ thực sự đã kết hôn! Lòng cô ta chùng xuống, đau khổ vô cùng. Lúc này cũng chẳng còn gì để nói, cả người đứng đờ ra tại chỗ.
Lâm Điềm nhìn cô ta như vậy, nhướng mày, không nói thêm lời nào để giẫm đạp người khác.
Nhưng cô không biết rằng Sở Từ đã đến khi họ đang nói chuyện, vừa khéo nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Vừa rồi khi được nữ sinh thông báo rằng mình đã có vợ, hơn nữa còn đang mang thai, Sở Từ cảm thấy vô cùng hoang đường. Nhưng nữ sinh nói có sách mách có chứng, còn nói cô ấy hiện đang ở cổng trường, Sở Từ với tâm trạng nghi ngờ đã đến.
Nhưng anh đã nhìn thấy cảnh Lâm Điềm lấy giấy đăng ký kết hôn ra lúc nãy, điều này khiến anh không thể không tin. Vậy nên trước khi mất trí nhớ, anh thực sự đã kết hôn.
Sở Từ lúc này mới nghiêm túc đánh giá người tự xưng là vợ mình, ánh mắt anh dừng trên người cô.
Hôm nay Lâm Điềm mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậu, bên dưới là một chiếc quần dài màu đen, cách phối đồ này vừa bình thường lại vừa phổ biến. Nhưng trên người cô, trông lại rất tươi mới và thanh nhã.
Làn da trắng nõn, eo thon, không phải nói là đang mang thai sao? Nếu không nhìn kỹ, căn bản không thấy cô giống một bà bầu.
Sở Từ nghĩ đến đây, trong lòng sinh ra một cảm giác rất không tự nhiên. Anh thực sự sắp làm ba rồi sao, đúng là một chuyện ngoài ý muốn.
Tóm lại, sau khi gặp người vợ này, anh không hề có cảm giác bài xích như đã tưởng tượng. Ngược lại, anh có chút nóng lòng muốn biết những chuyện đã xảy ra trong quá khứ của mình.