Trình Bảo Châu dâng lên một chút hưng phấn mà không giải thích được. Cô quay đầu hỏi: “Anh có muốn đi làm chuyện của anh trước không?”
Từ Xuyên quan sát hiệu thuốc: “Anh đi với em trước.”
“Được thôi.”. Trình Bảo Châu sải chân bước vào, tư thế của cô như thể là đang về nhà mình.
Từ Xuyên: … Cô hình như cũng không cần ai đi cùng.
Lúc này trong hiệu thuốc không có ai, sau quầy dán tờ giấy vì dân phục vụ. Quầy hàng là quầy thủy tinh, dưới tấm kính có nhiều loại bình bình lọ lọ, sau giá gỗ nhỏ cũng là như vậy, chỉ có trong xó xỉnh mới trưng bày ngăn kéo thuốc đông y.
Bên trong là nhân viên công tác, mấy người trẻ tuổi đang phân chia dược liệu, người lớn tuổi thì đeo kính mắt, cầm báo cúi đầu đọc. Thấy vợ chồng bọn họ đi đến thì một anh trai thuận miệng nói: “Tiệm thuốc chúng tôi không thu mua dược liệu, bộ phận thu mua ở ngay đối diện. Nếu khám bệnh thì tự mang đơn thuốc, nếu không chắc thì có thể đến bệnh viện ở con đường bên cạnh. Bởi vì trong một vài ca bệnh còn cần phụ cấp thêm phiếu.”
Nói xong thì anh lại cúi đầu làm việc của mình.
Trình Bảo Châu vươn đầu nhìn. Có vẻ như họ đang cắt lộc nhung. Cô móc giấy trong túi ra, đặt lên quầy, thoải mái nói: “Tôi không phải tới bán thuốc. Tôi tới mua thuốc đông y.”
“Hả?”
Mua thuốc đông y sao?
Người lớn tuổi ngồi sau quầy hàng nhấc mí mắt, đứng dậy hỏi: “Mua thuốc đông y gì?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, người đến chỗ bọn họ mua thuốc rất nhiều, mua aspirin gì đó, thuốc xịt mũi phun sương. Nhưng ngược lại rất ít người đến mua thuốc đông y.
Vì sao ư? Bởi vì mấy năm nay mọi người thích uống thuốc tây hơn thuốc đông y, sự phát triển của đông y cũng vì một vài nguyên nhân mà bị hạn chế.
Tiệm thuốc này của ông cụ họ Lưu, tên Lưu Hải Dương. Ông cũng không phải thuần túy là học về đông y, cũng không thuần tây y mà biết cả hai loại. Ông sẽ kê đơn dung hòa hai loại thuốc này cho bệnh nhân. Cũng vì tập quán này của ông nên hiệu thuốc của bọn họ vẫn còn giữ ngăn tủ thảo dược, cũng để cho nhân viên định kỳ mua thuốc đông y về.
Lưu Hải Dương vô cùng hào hứng, buông báo xuống nói: “Mua thuốc gì tôi bốc cho hai người."
Trình Bảo Châu giao phương thuốc cho ông: “Ông bốc theo cái này, chia theo liều lượng bốn túi.”
Lưu Hải Dương nhận lấy tờ giấy, nhấc mắt kính lên nhìn một cách nghiêm túc. Sau đó ông nhướng mày nhìn Trình Bảo Châu.
Trình Bảo Châu cảm nhận được ánh mắt của ông thì ho khù khụ hai tiếng, sống lưng thẳng tắp, trên mặt xuất hiện sự đắc ý.
Từ Xuyên ở một bên nhìn đồ đạc của ông già, nghĩ thầm hẳn là Trình Bảo Châu gà mờ này có chút trình độ sao?
Ai mà ngờ một giây sau…
“Đây là thuốc xổ giun sao?”
“Đúng vậy.”
“Phiền phức, không có gì quan trọng.”. Lưu Hải Dương nói xong thì tiện tay lấy ra dưới quầy một bao thuốc ném đến trước mặt Trình Bảo Châu: “Thuốc tẩy giun ngọt lục nhất, uống theo tuổi tác trên bao, uống hai ngày thì có thể xổ được giun.”
Trình Bảo Châu: …
Từ Xuyên: …
“Ha ha.”. Từ Xuyên không nhịn được mà cười ra tiếng.
Trình Bảo Châu hoảng hốt.
Lưu Hải Dương nhìn biểu cảm của bọn họ rồi nói: “Hai người ở chỗ nào, công xã nào. Nhân viên tiệm thuốc tôi năm ngoái xuống nông thôn, theo lý mà nói thì trẻ em đến tuổi đều đã uống rồi.”
Ông nói xong thì nhíu mày: “Người lớn như hai người cũng đừng uống, không có nhiều tác dụng. Trẻ em dưới ba tuổi càng không thể ăn, đừng bất cẩn như vậy.”