Đầu Hổ ôm hộp bánh rau hẹ chiên thật chặt, đôi mắt nhỏ tràn ngập cảnh giác, tựa như sợ hai người bên cạnh cướp mất.
Trình Nhị Trình Tam: ...
Ai cướp đồ của đứa trẻ chứ?
Khuôn mặt Đầu Hổ nhỏ nhắn chất phác: “Phải, thím trẻ cũng không lớn.”
Ý là bọn họ đoạt cái gì đó của Bảo Châu?
Hộp bánh rau hẹ chiên này có gì đáng giá mà cướp?
Đầu Hổ ưỡn ngực lên: “Dùng sữa mỡ heo chiên, có mùi thơm!”
Nói xong, cũng không để ý anh em Trình gia, chạy bước nhỏ tiến về phía trước.
Anh em Trình gia nghi hoặc cả ba, bọn họ đây là không được người ta chiêu đãi?
Cuối thôn hẻo lánh, trong thời gian làm việc ở đây càng hiếm có người. Lúc này ánh mắt trời ló khỏi đám mây, sau đó chiếu sáng khắp mặt đất, khiến xã viên lao động cảm thấy yên tâm.
Anh em Trình gia đến đã thấy Đầu Hổ đã ở trước cửa, cửa chính thậm chí còn đóng rất chặt.
Trình Nhị Minh ngẩn người, chỉ vào cái cửa này hơn nửa ngày không nói nên lời: “Không, không phải chứ, cửa chính này còn chưa mở, đừng nói hai người còn chưa có dậy nha?”
Trình Tam Minh cười cười định nói không thể nào, nhưng một giây sau bên trong cửa có tiếng bước đến.
“Két két ----“
Cửa chính mở ra, lộ ra một người nửa mê nửa tỉnh, tóc tai Từ Xuyên rối bời.
Mắt Từ Xuyên còn chưa mở hết, anh đứng tựa vào cửa ngáp một cái, vốn định chào hỏi thân thiết với cháu trai lớn của anh, lại bị hai người anh vợ bên cạnh hù giật mình.
“Đùa!”
Anh lui về sau, thân thể lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Từ Xuyên ổn định hỏi: “Các anh đến làm gì?”
Trình Tam Minh đá đá túi bên chân, vẻ mặt chẳng ngờ: “Đưa lương thực, tôi sợ cậu không thể kiếm công phân, em gái tôi phải chết đói.”
Từ Xuyên: ...
Anh em vợ Trình gia đổi tính?
“Không phải vậy.” Từ Xuyên nghi hoặc hỏi, “Đang yên lành đưa lương thực làm gì, cái này không tai họa cũng không mất mùa.”
Tính tình Trình Nhị Minh nóng nẩy, nghiêm mặt dọa nói: “Đưa cho cậu thì cầm đi, đàn ông trai tráng õng ẹo nũng nịu giống cái dạng gì.” Bọn họ cũng không muốn cho, nhưng nếu khiêng trở về như cũ, sẽ bị lão thúc công cằn nhằn chết.
Từ Xuyên cũng không từ chối, thuận theo nhận lấy.
Anh em Trình gia rộng lượng như vậy, anh đoán đây là cha mẹ anh thương xót chỉ định để lại.
Cha mẹ Bảo Châu tính ra cũng đi được nửa năm, hai người già vẫn còn ở trong đội làm vài tháng. Hai người đó có thể làm, đoán chừng để lại không ít công phân.
“Các anh vào trong ngồi trước, Bảo Châu vẫn chưa dậy.” Từ Xuyên mở cửa chính.
Anh em Trình gia thầm nghĩ ngồi cái gì, cái nhà tồi tàn này tổng lại chỉ có một gian phòng, Bảo Châu còn đang ngủ bên trong, bọn họ đi vào ngồi chỗ nào?
Miệng lưỡi Từ Xuyên này cũng tinh ranh, ngay lúc hai người vẫy tay muốn rời đi, Trình Bảo Châu thò đầu ra nhìn.
Cô sớm đã nghe thấy tiếng, vốn muốn cuộn chăn lên ngủ thêm một lát, chợt nhớ tới miếng vàng để ở Trình gia... Trình Bảo Châu chợt ngồi dậy.
Không được, cô phải tìm cơ hội lấy lại.
“Buổi sáng tốt lành, anh hai anh ba.” Trình Bảo Châu gọi vô cùng tự nhiên, không mảy may chột dạ.
Đoán chừng nếu cha mẹ nguyên chủ còn ở đây, đối mặt với họ Trình Bảo Châu cũng có thể hết sức bình thản.
Bởi vì tính cách thậm chí thái độ làm người của bản thân và Trình Bảo Châu quả thực giống nhau như đúc, trong khoảng thời gian rảnh rỗi không có chuyệ gì làm này đã nghĩ đến chuyện cũ của nguyên chủ, Trình Bảo Châu càng nghĩ càng vô cùng kinh ngạc.
Nguyên chủ giống như chị em sinh đôi với cô vậy.