Chương 40: Phấn Đấu 2

Nếu cô nhớ không lầm, sang năm cuộc vận động có thể kết thúc, cẩn thận một chút đương nhiên không có việc gì.

Đối với tình hình sau đó Trình Bảo Châu không mảy may nghĩ đến như vậy.

*

Ăn cơm trưa xong, hai người lại tập trung tinh thần vào khẩu sửa sang đồ đạc. Mưa làm ướt không ít chỗ, phải lau chùi, chuyện cần làm rất nhiều.

Thím Bạch Phụng không hổ là cái loa hình người, nửa giờ sau bọn họ sửa xong nóc nhà, lúc này đoán chừng người trong nửa thôn đều biết nóc nhà bọn họ bị thủng.

Từ Hà đội mưa chạy tới, trên mặt của người thành thật này mang theo nhiều bực tức.

Đầu tiên anh ta lấy lòng cười cười với Trình Bảo Châu, sau đó kéo Từ Xuyên qua một bên, khuôn mặt hù dọa thấp giọng nói: “Em xảy ra chuyện gì vậy, còn lấy tiền của Bảo Châu người ta mua đồ? Nóc nhà thủng cũng không biết, người ta mới gả đến đây ba ngày, em thực sự chẳng biết xấu hổ là gì!”

Nói, Từ Hà hận không thể hung hăng đập vào đầu anh, mắc cỡ chết mất.

Từ Xuyên buồn bực: “Anh hai đừng xử oan em, em khi nào tiêu tiền Bảo Châu?”

Từ Hà trợn mắt: “Tất cả bên ngoài đều nói, hôm nay em lên chợ thị trấn mua bao lớn bao nhỏ gì đó.”

Từ Xuyên gật đầu: “Đúng vậy.”



Lỗ tai Từ Hà ngượng đỏ: “Ôi mẹ tôi ơi!” Anh ta nhìn xung quanh, nhắm hai mắt lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đây cả ngày cà lơ phất phơ trên người lại không có tiền, còn không phải là tiêu tiền của Bảo Châu người ta.”

Từ Xuyên: ...

Thực sự là... Cái nồi này khiêng không được mất!

Anh đỡ đầu bất đắc dĩ nói: “Anh, đó là tiền của em, em không lấy của Bảo Châu.”

Từ Hà đẩy anh, lạnh giọng nói: “Đừng nói láo, đức hạnh này của em làm gì có tiền.

Anh phân chia bao nhiêu cho nhà, sau đó dùng bao nhiêu, Từ Hà có thể không biết sao?

Từ Xuyên ngoan cố, trong ánh mắt Từ Hà càng ngày càng nguy hiểm, anh giải thích đơn giản: “Chị hai gửi cho em, chị nói để em lấy xài.”

Từ Hà cau mày mắn khẽ: “Bảo Châu nói cho em lấy xài em... Chờ chút, chị hai cho?”

“Ừm.”

...

Mưa to lách tách, trong phòng cũ Lý Thúy Phân ôm Tiểu Cốc chơi đùa với cậu.

Từ Hà sau khi trở về nói chuyện này với Giang Ngọc Lan, lúc này Giang Ngọc Lan mới yên tâm.



Ngay sau đó cô lại tức giận, con trai nhỏ mua đồ này nọ nhiều như vậy, hóa ra lấy tiền từ chỗ chị cả cậu?

Cho dù không phải rỉa tiền vợ, thì cũng là rỉa tiền chị gái, cũng mất mặt!

Lý Thúy Phân có hơi căm giận bất bình, trong lầm thầm nhũ: “Cùng là em trai, sao chị cả chỉ gửi tiền cho Từ Xuyên, phải biết rằng nhà cô ta còn có hai đứa con trai.

Cũng không biết gởi bao nhiêu, trong lòng Lý Thúy Phân có hơi khó chịu, giọng điệu tựa như buồn phiền, cho đến tối khi nằm lên giường vẫn còn nhớ đến chuyện này.

Cô ta nói: “Ngày mai anh cũng viết thư cho chị cả đi, đoán chừng Từ Xuyên gửi thư cho chị cả, chị cả mới thiên vị cậu ấy.”

Từ Hà không hiểu nói: “Chúng ta cũng không phải là sống không được, lại thêm cha mẹ lo lắng cho chúng ta, sao lại phiền toái chị cả.”

Lý Thúy Phân liếc nhìn anh ta, thầm nghĩ thật là đầu gỗ!

Tình cảm đều là chung sống xuất hiện, cho dù là anh chị em ruột cùng một mẹ, vậy cũng phân chia khoảng cách gần xa.

Từ Xuyên này người đầy tật xấu, nhưng đối với chị cả anh không có gì để nói. Trước kia anh lên núi bao thú rừng, đều nhớ gửi ướp gửi một phần cho chị cả anh. Có qua có lại như thế, chị cả đương nhiên thân thiết với Từ Xuyên.

Nhưng cô ta có hai đứa con trai nha.

Thân thể Tiểu Cốc yếu ớt không có duyên cùng quân đội, nhưng Đầu Hổ cường tráng giống như đầu hổ con. Về sau nhờ chị cả giúp đỡ, chiêu Đầu Hổ vào quân đội, tương lai Đầu Hổ cần gì phải lo?