Lúc ấy trong sân còn có một căn phòng bằng gỗ, anh em Từ Xuyên và chị lớn cùng ngủ trong căn nhà gỗ đó. Chờ sau khi bọn họ dọn nhà, căn nhà cuối thôn từ từ bỏ hoang, căn nhà gỗ kia cũng mối mọt theo năm tháng mà sụp đổ.
Tới gần trưa, trong phòng bếp dần dần bay ra mùi thơm mê hoặc lòng người, để cho Trình Bảo Châu ánh mắt đang nhìn loạn khắp nơi liền dừng chân trước phòng bếp.
Cô ăn xong miếng dưa chuột cuối cùng trên tay, vui vẻ đi tới bên cạnh Giang Ngọc Lan, miệng không ngừng nói: "Mẹ, tay nghề của mẹ thật tốt, con ở ngoài kia cũng đã có thể ngửi được mùi thức ăn. Sủi cảo có phải là nhân rau hẹ, thịt chắc chắn không ít, con thích ăn rau hẹ lắm. Ai, làm nhân có rau hẹ với trứng gà, lấy rau hẹ ra trước cũng không tệ."
Lý Thúy Phân ở trong phòng bếp làm việc, bây giờ còn đang ngồi trước bếp lò, từ phía cô liền ngẩng đầu lên nhìn, có thể thấy rõ vẻ mặt nịnh nọt đó.
Đáng giận nhất là, mẹ chồng của cô còn có tiềm năng ăn vạ, lại gặp phải bộ dạng đó của Trình Bảo Châu!
Giang Ngọc Lan được Trình Bảo Châu khen lên tận trời, khẽ nhíu mày: "Cũng không đúng, rau hẹ nhà chúng ta đủ vị, mẹ còn ước chừng cho thêm một cân rưỡi thịt, lại dùng bột mì trắng. Bột mì là chị từ Tứ Xuyên gửi tới, rất ngon."
Vẻ mặt của bà liền trở nên đắc ý, chính là bà tìm được cho con gái một đối tượng tốt. Đây giống với đi làm lính, sau này là Đại đội trưởng, hôm nay coi như con gái theo quân hưởng phúc đi.
Con gái lớn nhà bà cũng quá tốt, tiền trợ cấp của gia đình đều nằm trong tay con gái bà, ở trong bộ đội còn được làm chủ căn nhà được chia, vì vậy ở nhà thường xuyên nhận được đồ từ bộ đội gửi tới.
Trình Bảo Châu oa một tiếng, lại bắt đầu nịnh nọt.
"Lúa mì trồng ở vùng đất đen ở phía Bắc nghe nói là không giống chúng ta, chị hai thật sự lợi hại."
Con người này của cô cũng không có khả năng gì khác, nhưng khả năng nhìn thức ăn lại rất lợi hại. Bất kể khi nào muốn sống tốt, lại không thể đắc tội với người cầm thìa chính.
----- Từ Xuyên không tính.
Thật ra thì trong một khía cạnh khác mà nói, Trình Bảo Châu có thể thích ứng với hoàn cảnh rất nhanh.
Từ lúc cô bước vào sân, liền hiểu hôm nay, chỗ ngồi này, bên trong nhà của Từ gia ai là người có tiếng nói nhất.
Không phải cha chồng Từ Bảo Quốc đó, có chín người giống tên, mà là vị nữ sĩ Giang Ngọc Lan này.
Người này nắm giữ quyền lợi trong phòng bếp, cùng với quyền lợi phân chia nguyên liệu, tuyệt đối không thể đắc tội!
Trình Bảo Châu âm thầm suy nghĩ.
Chẳng qua là không nghĩ tới con đường nịnh xàm của cô lại thuận lợi như vậy, xem ra vị Giang nữ sĩ này mới bắt đầu cũng đã đánh giá cô rất tót.
Giang Ngọc Lan được Trình Bảo Châu hoa ngôn xảo ngữ một trận, trên mặt lại không kiềm được nụ cười, lộ ra một nụ cười thật to.
"Đói bụng không, đây là canh trứng gà." Giang Ngọc Lan hiền lành lấy trong nồi ra, bưng tới một chén canh, "Uống trước đi, lót dạ."
Trình Bảo Châu lần nữa dẻo miệng, sau đó bưng chén canh trứng gà rời đi cũng không quay đầu lại.
Nói cô thông minh cũng thật thông minh, nhưng ngốc cũng thật ngốc.
Trình Bảo Châu tự ý thức được những lời ngon tiếng ngọt này của cô cũng vì những món ăn đó, nếu lấy được rồi, phải hưởng thụ thật tốt.
----- nửa điểm cũng không thả dây dài, nhưng câu cá lớn liền tỉnh ngộ.