"Đúng." Cô gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Tôi cũng không kén chọn, cũng không yêu cầu nhà ba bốn tầng gì, anh chỉ cần xây một căn nhà bằng xi măng là được."
Cô dù sao trước khi chết cũng không nghĩ tới, yêu cầu của mình sẽ trở nên thấp như vậy.
Trình Bảo Châu cảm thấy mình đã chịu ủy khuất, nhưng dù như thế nào nữa, hai hạng mục ăn ở này cũng phải ổn định.
Từ Xuyên im lặng một lúc lâu.
Sau mấy giâ, nghi ngờ áp tay vào trán cô, buồn bực nói: "Cũng không có sốt, sao ban ngày có thể mơ mộng như thế chứ?"
Trình Bảo Châu sắc mặt tối sầm, hất hai đuôi sam buồn bực đi ra ngoài.
Nhưng ra đến cửa, lại nhận ra đây là một nơi xa lạ, bước chân của Trình Bảo Châu liền ngừng lại trước cửa.
Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút khổ sở.
Vô hình, có một cảm giác khó thở xuất hiện, kiềm chế suy nghĩ của cô, khiến cho trong lòng cô chua xót.
Vị trí ở cổng chính là nơi gió thổi đến, gió từ xa thổi đến, mang thêm chút mùi hương của núi rừng.
Cho dù đang là mùa thu, nhưng trên núi vẫn xanh tươi như thế. Mặc dù cô ở khoảng thời gian nào, bốn mùa luân hồi, cây nên xanh thì vẫn xanh, giống như tuyết rơi xuống vẫn không thể che lấp được cái màu xanh đó.
Trong sân, nhất thời có thể nghe được tiếng kim rơi.
Từ Xuyên vốn cũng không thèm để ý, trong đầu tự mình nghĩ dù như thế nào cũng không để Trình Bảo Châu gây khó dễ. Nhưng ánh mắt nhìn thấy bóng lưng đó của cô, nhưng cảm thấy cô có chút xa lạ.
Không hợp với cảm giác cô độc.
Từ Xuyên gãi đầu một cái, không nghĩ ra, do dự một chút liền đi lên kéo tay cô: "Đi, tôi đưa cô ra ngoài đi vòng vòng, cũng có thể làm quen. Chờ khi nào sắp ăn cơm trưa, liền đến nhà cũ, mẹ sẽ làm món ăn ngon theo yêu cầu."
Cô gái nhỏ mới kết hôn, đừng ở nhà cả ngày.
Trình Bảo Châu không từ chối, sóng vai đi cùng anh, chẳng qua là vẫn còn thể hiện thái độ, tâm trạng chưa chuyển biến tốt.
Từ Xuyên vừa đi vừa giới thiệu: "Chúng ta có hai đường ra, đi đường lớn sẽ gặp rất nhiều người, gần chúng ta có gia đình thím Bạch Phượng. Thím Bạch Phương cũng ổn, nhưng là mieejgn lớn, chuyện quan trọng nhưng là không thể để cho thím ấy biết được."
Trình Bảo Châu chưa kịp phản ứng, chỉ khẽ ừ nhẹ một tiếng.
Từ Xuyên lại chỉ vào con đường nhỏ quanh co, hai bên là cống nước, còn mọc đầy cỏ dại.
Anh nói: "Con đường mòn này có thể đi thẳng đến cánh đồng và đầu thôn, chỉ là có chút khó đi. Nhưng từ nơi này có thể đi lên được núi Đại Vương, cho nên trong thôn vẫn có người hay đi đường này."
Từ Xuyên nhỏ giọng nói bên tai cô: "Bình thường nếu muốn đặt bẫy bắt thú, liền làm ở đây."
Trình Bảo Châu lúc này mới phản ứng, liền thể hiện vẻ mặt tức giận, nhưng trong mắt lại toàn là sự tò mò, chọc cho Từ Xuyên trong lòng hứng thú.
Anh hứng thú bừng bừng nói: "Cô cũng đừng coi thường tôi, tuy tôi không ra đồng, nhưng là khả năng đặt bẫy lại là đứng nhất, trong công xã tự tin mà nói, việc săn bắt thú không ai có thể hơn được tôi."
Những người lắm mồm nhiều lưỡi kia chỉ có thể thấy được bề ngoài mà không để ý bên trong, mặc dù anh không đi ra đồng, nhưng là anh sẽ lên núi.
Trình Bảo Châu nuốt nước miếng một cái, tò mò hỏi: "Thú trên núi không thể ăn..."
Từ Xuyên trừng mắt, thấp giọng nói: "Ha, sao lại không thể ăn. Cô không biết thôi, thú ở trên núi Đại Vương nhiều thịt còn rất mập mạp, đặc biệt là gà rừng, mùi vị đó... Hấp dẫn."