Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Vợ Chồng Đại Lão

Chương 4: Anh Tình 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Hiểu mở to mắt, lần đầu tiên nhìn thấy là nóc nhà cũ đen mờ ám, ánh mắt hướng xuống, là vách tường thô ráp, góc tường thậm chí còn kết mạng nhện, chẳng lẽ cô còn đang nằm mơ?

"Cháu đã tỉnh?", Trạm y tế tổng cộng có hai bác sĩ, buổi tối hôm qua nữ bác sĩ trực ban, lúc đầu bà ấy vốn muốn đi trước, nghĩ đến buổi tối hôm qua có hai anh em này tới, vẫn nhịn không được đến xem thử, thấy Tiêu Hiểu đã tỉnh, nữ bác sĩ thở dài một hơi, buổi tối hôm qua cô bé này sốt cao như vậy, thuốc của trạm y tế cũng không tốt, thật đúng là sợ đứa nhỏ này không thể hạ sốt.

Tiêu Hiểu nháy nháy mắt, phát hiện hoàn cảnh trước mắt vẫn không thay đổi, cho nên buổi tối hôm qua trong lúc cô mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng ồn ào và cảm giác bị người vác ở trên lưng đều là thật?

Nữ bác sĩ chỉ tưởng là đứa trẻ bị sốt nên mơ hồ, Tiêu Hiểu không đáp, bà ấy cũng không thèm để ý, chạm lên trán Tiêu Hiểu, thấy nhiệt độ đã xuống rồi, thuận miệng nói: "Hạ sốt rồi, đợi lát nữa bảo anh cháu lấy thêm hai hộp thuốc trở về, chú ý giữ ấm, hai ngày nữa sẽ không sao." Nhìn Vương Vệ nằm co ro ở trên ghế, thấp giọng cảm thán với Tiêu Hiểu: "Cô nhóc, cháu có một người anh trai tốt đó, nó mang giày cỏ ở trong đống tuyết đi xa như vậy mới cõng cháu đến trạm y tế, chân suýt chút nữa bị đông cứng hỏng luôn rồi."

Mặc dù bác sĩ này nói ngôn ngữ không khác ngôn ngữ chính thức của Liên Bang Hoa quốc tinh tế mấy, nhưng khẩu âm lại có khác biệt rất lớn, cũng may trí lực của cô siêu quần, nghe mấy câu liền quen với khẩu âm của nữ bác sĩ, theo nữ bác sĩ nhìn về Vương Vệ cuộn thành một cục ở một bên, theo tâm lý học, dạng tư thế ngủ này là biểu hiện điển hình của không có cảm giác an toàn.

Nhưng bây giờ không quan tâm những chuyện này làm gì, tất cả trước mắt đều là xa lạ.

Cô không biết đây là có chuyện gì, lại sợ khẩu âm của mình khác biệt gây nên chú ý, liền thoảng qua gật đầu. Cô là tiểu công chúa của tập đoàn Tiêu thị hoành hành bá chủ tinh tế, là đại lão khoa học kỹ thuật trẻ tuổi nhất đã nhận được giải thưởng tinh hỏa của Tinh tế, là bảo bối của Liên Bang, cho dù đổi một thân thể khác, nhưng khí chất tự phụ thực chất bên trong cho dù là tùy ý gật đầu như thế cũng tỏa ra dào dạt không thôi.

Nữ bác sĩ kia thấy vậy nhất thời sửng sốt, lúc lấy lại tinh thần muốn nói tiếp thì Vương Vệ đã tỉnh.

"Tỉnh rồi?", anh ngáp một cái, rất là tùy ý hỏi một câu. Mặc dù ở chung một thôn, nhưng khi còn bé tất cả đứa nhỏ đều tránh anh, lúc Tiêu Hiểu ở nhà mẹ đẻ rất yên tĩnh, rất ít ra ngoài cùng trẻ con trong thôn quậy phá, trước khi kết hôn hai người còn chưa gặp mặt nhau được mấy lần, cho nên đối với cô vợ mới này, Vương Vệ đương nhiên không có khả năng có tình cảm, nhưng bảo anh nhìn một người sống sờ sờ chết đi, anh cũng không qua được cửa ải trong lòng. Anh chính là người quá tốt rồi, Vương Vệ lau nước mắt bởi vì đánh ngáp mà tràn ra nơi khóe mắt đi, ở trong lòng chậc một tiếng.

Tiêu Hiểu chuyển ánh mắt lên trên người Vương Vệ, nếu như tất cả không phải nằm mơ, như vậy tối hôm qua người cõng cô đến bệnh viện chính là chàng thiếu niên này, cô sốt đến mơ hồ, cái khác không có gì ấn tượng, chỉ nhớ rõ lúc ấy mặt tựa hồ đặt ở trên bờ vai người này, xương kia cấn vào mặt cô đau nhức. Hiện tại xem ra, người này quá gầy, đứng đấy tựa như một cây tre cắm trên mặt đất vậy.



Để cẩn thận, Tiêu Hiểu không có nhiều lời, chỉ ừ một tiếng.

Dáng vẻ không muốn nhiều lời này của cô Vương Vệ cũng không thèm để ý, dù sao người trong thôn hoặc nhiều hoặc ít đều e ngại phiền chán anh. Vương Vệ nhẹ gật đầu, đi theo bác sĩ ra ngoài tính tiền thuận tiện lấy thuốc.

Chờ sau khi Vương Vệ cùng bác sĩ đi rồi, Tiêu Hiểu lấy hai cái tay từ trong chăn ra, vừa nhìn liền biết đây không phải tay của cô. Cô nghĩ nghĩ, trước khi phát sinh dị thường, công trình nghiên cứu áp lực không gian và thời gian của cô có đột phá, hẳn cũng bởi vì cái này, cho nên cô mới tới nơi này?

Tiêu Hiểu trong lòng thở dài một hơi, xem ra muốn trở về cũng chỉ có thể gửi hi vọng vào nghiên cứu kia.

Tìm được nguyên nhân, Tiêu Hiểu cố gắng đè bối rối xuống, cô nhịn không được tò mò đánh giá hoàn cảnh chung quanh, vừa nhìn, tâm lập tức chìm đến đáy cốc, đây rốt cuộc là xã hội nguyên thuỷ nào đây? Nhìn dáng vẻ có chút giống với dáng vẻ thời kỳ kiến quốc ban đầu của Trung Quốc mà trong lịch sử ghi lại vậy?

Có thể trở thành đại lão khoa học kỹ thuật, lòng hiếu kỳ của Tiêu Hiểu tự nhiên mạnh hơn người khác, cô nhịn không được vén chăn lên xuống giường, đi ra khỏi phòng bệnh, lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh trắng xóa, đây là tuyết thực sự?

Thời đại vũ trụ nhân loại sớm đã có thể điều tiết thời tiết tự nhiên, tất cả lấy phù hợp làm chủ, muốn xem tuyết, còn cần phải đi tinh cầu chuyên triển lãm cảnh tuyết ngắm cảnh, nhưng đó cũng là nhân tạo.

Đối mặt với cảnh tuyết tự nhiên, Tiêu Hiểu nhịn không được nắm một cái trong tay tinh tế quan sát.

Vương Vệ vừa vặn cầm thuốc từ hiệu thuốc ra, vừa thấy Tiêu Hiểu giống như kẻ ngốc ôm lấy một vốc tuyết nhìn chằm chằm, lập tức giận không chỗ phát tiết, anh đi đến trước mặt Tiêu Hiểu quay đầu liền mắng: "Cô ngớ ngẩn hả, vừa mới hạ sốt, mới từ Quỷ Môn quan trở về, cô liền chờ không kịp tìm đường chết, nhìn, nhìn cái rắm đó, chưa từng thấy tuyết hả! Sớm biết cô ngốc như thế, ông đây mới không cứu cô, để cô sốt chết cho rồi!" Anh nói xong, hất rớt tuyết trong tay Tiêu Hiểu, khí thế hung ác, lực đạo cũng rất mạnh, chỉ nghe bộp một tiếng, tuyết trong tay Tiêu Hiểu rì rào rơi xuống, đôi tay gầy giống chân gà kia của cô cũng lập tức đỏ lên theo.
« Chương TrướcChương Tiếp »