Chương 23: Chung Giường 3

Vương Vệ nghe xong thở dài một hơi, anh thấy Tiêu Hiểu sốt một lần, trong đầu không phải nhiều thêm thứ gì, mà là trực tiếp ngốc luôn rồi, đây không phải điều hiển nhiên sao, bèn bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”

Hai mắt của Tiêu Hiểu thoáng cái liền sáng lên, cô không hiểu kiểu khí hậu tự nhiên như vậy, hiện giờ mặt đất bị tuyết trắng xóa bao trùm lấy, nhưng chỉ cần tuyết tan, thực vật lại mọc lên, động vật cũng ra ngoài hoạt động, cho dù không làm ra được dịch dinh dưỡng cần thiết trực tiếp cung cấp cho cơ thể do có trở ngại về thiết bị, nhưng cô có thể chế tạo dịch bồi dưỡng, vật liệu làm dịch bồi dưỡng không hiếm, quá trình tinh luyện cũng không phức tạp, ở đây chắc hẳn có.

Dùng dịch bồi dưỡng trực tiếp trồng cây, dinh dưỡng càng cao, hương vị càng ngon, đồ ăn được trồng bằng dịch bồi dưỡng, sau này cô ăn cơm cũng không cần giống như chịu đựng khổ hình nữa. Lại nhìn Vương Vệ ở bên cạnh dùng sức bện giày cỏ một cái, nở nụ cười, có dịch bồi dưỡng rồi, chí ít có thể lấp đầy bụng cho anh chồng này....

Đây đúng là tin tốt đầu tiên nghe được sau khi tới đây, Tiêu Hiểu phấn chấn lên, xoa tay chờ đợi vào xuân.

Dưới sự tha thiết mong chờ của Tiêu Hiểu, chưa đợi đến đầu xuân, tết đã đến trước rồi, ở niên đại vật chất bần hàn cùng cực, tết với ngày thường cũng chẳng khác là bao, chẳng qua là có thể ăn một bữa ăn hơi ra hồn một tí, điều kiện tốt hơn chút thì có thể mua một tấm vải làm bộ quần áo mới.

đãi ngộ đặc biệt này của nhà họ Vương chỉ có Vương Anh và đám trẻ con mới có.

Tấm vải màu chàm đó của Vương Anh nghe nói là con gái cả Vương Lệ của nhà họ Vương gả đến thị trấn mua ở trong cửa hàng bách hóa duy nhất trong trấn rồi sai người mang về, sáng sớm ngày ba mươi tết, Vương Anh liền mặc đồ mới vào, đầu ngẩng cao cao, bộ dáng ưỡn ngực hất lỗ mũi nhìn người.

Đặc biệt là đi đến trước mặt Tiêu Hiểu, Vương Anh còn cố ý hừ một tiếng, sau đó đánh giá khắp người Tiêu Hiểu một phen, chậc chậc hai tiếng, bĩu môi ghét bỏ.

Tiêu Hiểu thật sự chẳng thấy bộ quần áo mới đó của cô ta có bao nhiêu ghê gớm, bất luận là kiểu dáng hay là chất lượng, đều quá thô.



Cô không biết tại sao Vương Anh lại đặc biệt tới trước mặt mình khoe khoang, chỉ cảm thấy cô gái này thật thú vị.

Cô cảm thấy thú vị, còn Vương Vệ lại nhìn mà đen mặt, coi dáng vẻ Tiêu Hiểu nhìn Vương Anh thành hâm mộ. Bèn kéo Tiêu Hiểu trở về căn phòng tối của hai người, lần đầu tiên dùng ngữ điệu vô cùng nghiêm túc nói với Tiêu Hiểu: “Cô đừng hâm mộ người khác, sau này tôi mua cho cô.” Mặc dù ban đầu anh còn rất phản cảm việc kết hôn, anh không thể tưởng tượng nổi bộ dáng có một người sẽ cùng ăn cùng ngủ, kết thành vợ chồng với anh. Nhưng cưới vợ sinh con, trải qua cuộc sống của người bình thường, là di nguyện của ông nội, anh không muốn làm trái ý nguyện của ông nội.

Nhưng ai mà ngờ được, cô vợ anh cưới về thế mà lại như này: mặc dù yếu ớt, kén ăn, khó nuôi, thích làm nũng, lại việc gì cũng không biết làm, khiến anh chùi mông[1] cho cô. Nhưng cô cũng nhỏ nhắn, nói chuyện mềm mỏng ngọt ngào giống như đường, cười lên đôi mắt cong thành hai hình trăng khuyết, vô cùng tin tưởng anh, vốn dĩ nhát gan như vậy, nhưng lại dám vì anh mà cãi lời mẹ Vương.

[1]Ý chỉ phải đi làm những việc người khác không làm mà bỏ lại đó.

Vương Vệ cảm thấy, nếu như là cô vợ như vậy, thực ra anh cũng không thấy ghét một chút nào.

Tiêu Hiểu a một tiếng: “Tôi không có....” hâm mộ mà, còn chưa nói ra khỏi miệng, chị dâu cả Triệu Yến ở ngoài cửa đã gọi: “Vợ chú tư, mau ra đây, mẹ bảo chúng ta cùng làm cơm tất niên.”

Tiêu Hiểu khổ não đáp lại một tiếng, quay đầu giương mắt nhìn Vương Vệ.

Vương Vệ: “....Đi thôi, cô ở phía sau tôi mà học theo.”