Tiêu Hiểu nghe thấy ồ một tiếng, chăm chú nhìn Vương Vệ ngồi trước lò bếp, thấy anh hai ba cái lửa liền cháy lên, mắt của Tiêu Hiểu sáng lên, tuy cô biết phương pháp tạo lửa nguyên thủy như này, nhưng ở Tinh Tế chẳng ai dùng rồi. Mọi người đã có càng nhiều cách lấy được năng lượng, càng trực tiếp, càng có hiệu quả cao hơn, nhưng nhìn ngọn lửa bập bùng, Tiêu Hiểu lại cảm thấy không có nguồn năng lượng nào có thể tươi sống như này.
Vì để sưởi ấm, Tiêu Hiểu dùng sức nép sát vào Vương Vệ.
Khiến cho Vương Vệ cực kì không tự nhiên, anh đẩy đẩy Tiêu Hiểu: “Cô cách xa tôi chút.”
Tiêu Hiểu nghi ngờ nhìn anh: “Có liên quan gì?” Dù sao bọn họ là anh em, trước đây cô và các anh ruột của mình muốn bao nhiêu thân mật liền có bấy nhiêu thân mật.
Mà lời này Vương Vệ nghe vào tai liền biến thành: Có liên quan gì, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng.
“Cô.... khụ khụ, dù sao cách xa tôi một chút là được.” Vương Vệ duỗi tay đập liên tục mấy cái giống như đập ruồi vào hai tay đang bám lấy cánh tay anh của Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu bĩu môi, giơ tay đến trước mặt Vương Vệ: “Anh đánh em đau rồi này.” Không đợi Vương Vệ phản ứng, cô a một tiếng: “Quên mất chân của anh. Chân của anh đi trên tuyết lâu như vậy, phải nhanh chóng xoa nóng mới được.” Nói xong trực tiếp dùng hai tay nắm lấy chân của Vương Vệ dùng sức xoa, anh trai hờ này cõng cô đi giữa trời tuyết lâu như vậy, giúp anh xoa chân chẳng qua là có qua có lại mà thôi.
Mà hành động này lại dọa Vương Vệ không nhẹ, anh theo phản xạ đạp Tiêu Hiểu một cái, đạp xong chính mình cũng sững sờ.
Tiêu Hiểu bị đạp ngã ngửa ra đất, cô mang vẻ mặt ngây ngốc nhìn Vương Vệ: “Anh làm gì thế!” Có lòng tốt mà coi thành lòng lang dạ sói, có biết tay của cô trước kia là làm gì không hả! Thật coi đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Tiêu, là nhà khoa học hàng đầu nhận được sự chú ý nhất của Liên Bang cô đây không biết nổi cáu hay sao! Nhưng vừa nghĩ tới hoàn cảnh hiện giờ của bản thân, lửa giận vừa mới nhen nhóm lập tức phụt một cái tắt ngúm.
Cô nhìn Vương Vệ, thấy anh đá mình xong chợt lóe lên sự ảo não không giống như giả vờ, liền tự mình đứng dậy phủi mông, đi đến trước mặt Vương Vệ kéo kéo vạt áo của anh, giở giọng mềm mại nói với Vương Vệ: “Anh, anh làm gì thế, anh không thích em xoa chân cho anh sao? Em là thấy anh cõng em đi trên nền tuyết lâu như vậy, chân đều đông cứng rồi, thấy đau lòng.” Trước đây chỉ cần làm nũng với các anh trai, các anh liền hận không thể lấy hết mọi thứ trên đời mang đến trước mặt cô, anh trai hờ này có chút giống với anh hai của cô, Tiêu Hiểu liền lấy chiêu dỗ dành anh hai của mình trước đây ra.
Đau lòng? Khi nghe thấy từ này, Vương Vệ mờ mịt trong phút chốc, trừ ông nội của mình ra, vẫn chưa từng có người thứ hai đau lòng anh. Nha đầu này tưởng rằng mình là ai? Toàn thân mình không có đến hai lạng thịt, lá gan bé như chuột, đến cả phòng cũng không dám đi vào một mình, lại còn đau lòng anh? Nực cười!
Vương Vệ đè nén lại cảm xúc kì lạ nổi dậy trong l*иg ngực, quay đầu qua bĩu môi, cố ý khinh bỉ nói: “Ông đây cần cô đau lòng! Thân hình cô gầy còm ốm yếu giống như đọt tỏi non vậy, hồi nãy rời xa tôi ngay cả phòng cũng không dám vào kia kìa, tôi cần cô đau lòng chắc?” Khi nói như vậy, tai của anh lại nhuộm lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt.
Trong lòng Tiêu Hiểu trợn mắt đều muốn trợn lên trời luôn rồi, cái dáng vẻ kiêu ngạo này giống y đúc anh hai của cô! Cô nhẹ giọng dỗ dành: “Anh nói đúng, em gầy với yếu như vậy, gan lại bé như thế, anh phải đau lòng em mới đúng, thế nói rồi đấy nhé, sau này anh phải thương em cho tử tế.” Người như vậy cần phải vuốt thuận lông.
Vương Vệ không hiểu sao chủ đề câu chuyện sao lại rẽ tới nước này, đầu óc suy nghĩ rồi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hận không thể học theo người kể chuyện trong thôn, vỗ đùi hô lớn một tiếng: “Ngộ ra rồi!” Ôi tâm cơ, nha đầu này quanh co lòng vòng hóa ra là muốn leo lên đầu anh! Với lại không biết xấu hổ như vậy, lại còn thương cô cho tử tế? Nghe xem, đây là lời mà một cô gái đoan trang nói nay sao!