Chương 2: Sao Cô Ta Dám Nói Ra

Chương 2: Sao Cô Ta Dám Nói Ra

Vừa vặn lúc này, có chủ nhiệm ủy ban cách mạng coi trọng nguyên thân, nguyện ý an bài công tác cho anh hai, điều kiện tiên quyết là phải gả qua làm mẹ kế.

Nguyên thân cảm giác trời long đất lở.

Cãi nhau với mẹ một nhảy xuống nước, đúng lúc được Tống Văn Cảnh về nhà thăm người thân cứu từ dưới nước lên, sau khi cứu người tỉnh lại liền rời đi, cũng không chú ý cô gái đó trông như thế nào.

Nguyên thân biết, so với gả cho một người phẩm chất bại hoại, còn làm mẹ kế cho người ta, Tống gia có ân cứu mạng vẫn tốt hơn nhiều.

Mẹ nguyên thân rốt cuộc nhượng bộ, nói nguyên thân nếu như có thể cùng Tống gia kết thông gia, sẽ không ép cô ấy cưới người khác, điều kiện tiên quyết phải nói Tống Văn Cảnh an bài công việc cho anh hai trong nhà.

Tống Văn Cảnh là một người có nguyên tắc rất mạnh, vốn mối hôn sự này do người trong nhà cưỡng ép đưa ra, đối phương còn yêu cầu hắn lợi dụng thân phận quân nhân để an bài công việc, làm sao nguyện ý?

Hai người đã vài lần tan rã không vui trong điện thoại.

Một bên là mẹ ép lập gia đình, một bên là vị hôn phu không muốn trái với nguyên tắc mà nhúng tay vào công việc của anh hai, ngay lúc trái phải khó xử, chị dâu cả nhà vị hôn phu lại vụиɠ ŧяộʍ cho cô ấy một chủ ý, nói cô ấy nên sớm cùng vị hôn phu viên phòng.

Dựa theo thái độ có trách nhiệm này của Tống Văn Cảnh, chỉ cần phát sinh quan hệ, nhất định sẽ an bài công việc cho anh hai cô ấy, còn ám chỉ, làm sao để có thuốc làm cho đàn ông động tình.

Lần này vị hôn phu trở về, nguyên thân thừa dịp Tống gia bày tiệc rượu cho hai người, trắng trợn hạ thuốc cho hắn, lúc này mới có một màn cô xuyên qua.

Cũng không biết vì nguyên nhân gì, sau khi cô ấy hạ dược xong cô đã xuyên tới, nguyên thân cũng biến mất không thấy bóng dáng.

Bây giờ, Hoa Đào Tinh vừa tỉnh lại đã phải đối mặt với một đống chuyện: ...? Cũng rất lo lắng.

Trước mắt có ba nguy cơ: Một là nguyên thân hạ dược nam chính, cũng là nguyên nhân dẫn đến chuyện trong tương lai dù nam chính lên được vị trí cao, vẫn không thích cô vợ này.

Thứ hai, nguyên thân đi trạm y tế mua thuốc, là do thím hai dụ dỗ, mà thím hai này, bên cạnh còn có một cháu gái nhà mẹ đẻ vẫn luôn ái mộ nam chính.

Thứ ba, là mẹ nguyên thân, không biết khi nào sẽ đến bức hỏi, khi nào người đàn ông của cô ấy mới an bài công việc cho anh hai nhà mẹ đẻ?

Cả nhà Tống gia không phân gia, nguyên thân lại có nhược điểm lớn như vậy ở trong tay thím hai, nghĩ cũng biết tương lai sẽ không yên bình.

Bên ngoài ồn ào ầm ĩ, nhà bên cạnh là một nhà thím hai, chắc là vừa mới tết nguyên đán không lâu, cả nhà sáng sớm đã thức dậy làm cơm trưa nói chuyện phiếm.

Diệp Mạn Tính chống thân thể mềm nhũn không một chút khí lực đứng dậy, tùy ý khoác một chiếc áo khoác quân đội, che đi sắc đẹp của cơ thể.

Cô vừa đứng dậy, vừa tùy ý sờ qua gối đầu bên kia, sớm đã lạnh lẽo, hiển nhiên người đàn ông với ánh mắt thâm sâu lạnh lùng ngày hôm qua đã sớm rời đi.

Tiểu đào hoa tinh Diệp Mạn Tinh:.... Quả nhiên không hổ là nam chủ trong nguyên tác, tuổi còn trẻ đã lập được không ít quân công, năng lực cảnh giác mạnh mẽ, nói vậy đã sớm hoài nghi nguyên thân.

Vẫn nhẫn nhịn vẫn không phát tác, đợi đến khi đã giải được dược tính, cứ như vậy mà lãnh đạm rời đi.

Với sự lãnh đạm này, Diệp Mạn Tinh thầm nghĩ: Khó trách làm cho nguyên thân luôn luôn mắt cao hơn đỉnh cũng yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ tiếc, với tư cách là vợ cả pháo hôi chết sớm của nam chủ, các cô không nên vọng tưởng có được loại nam chủ cấm dục có số mệnh nghịch thiên này.

Bên ngoài có lẽ tuyết đã rơi, có thể nghe thấy một vài tiếng gà trống gáy, nhưng không ai gọi cô.

Ngược lại trước cửa Tống gia có tiếng thảo luận, từng tiếng từng tiếng xuyên thấu vào phòng, khí thế thảo luận nhiệt tình kia, rất có ý tứ muốn cô nhanh chóng tự động nhảy sông nhường chỗ.

"Sáng sớm như vậy còn chưa tỉnh, con dâu mới tới ngày đầu tiên đã ngủ dậy muộn, trên đại đội chỉ có mấy bà thím lười siêng ăn nhác làm mới ngủ muộn như vậy."

Thím hai ở bên cạnh vừa hái rau, vừa nói với mẹ Tống: "Chị dâu cả, chị phải để ý một chút, chỉ với tính tình làm trời làm đất, cả ngày khóc lóc sướt mướt của cô ta, Văn Cảnh tuổi còn trẻ đã là doanh trưởng, được các cô gái trẻ thích, nếu cô ta cứ như vậy, còn lười nhác, sau này sao có thể sống nổi với nhau."

Mẹ Tống ừ một tiếng, cũng không hé răng nhiều, chỉ cúi đầu hái rau, chồng mình là con được nhận nuôi, bình thường bà sẽ không cùng chị em dâu tranh luận một chút chuyện nhỏ này.

"Chị dâu cả, muốn em nói, vẫn là chị quá thiện lương, Văn Cảnh vốn hảo tâm cứu người, lại bị đối phương quấn lấy, vô duyên vô cớ làm cho Văn Cảnh tức giận với người trong nhà, trời chưa sáng đã đi."

Thím hai nói xong, cằm chỉa về căn phòng phía đông nhìn thoáng qua, buồn bực nói: "Chị nói xem, loại chuyện cứu người rơi xuống nước còn bị quấn lấy này, tương lai còn có người làm lính nào nguyện ý đi cứu người rơi xuống nước chứ?"

“Dám, sao không dám, làm lính không phải là nơi nào có nhu cầu, nơi đó phải bắt tay trợ giúp."

“Đúng vậy, nhưng điều này cũng quá thiệt thòi."

Thím hai nhìn thoáng qua cháu gái vẫn cúi đầu, máu trong người bốc lên từng đợt, nghẹn khuất nói: "Nhưng con dâu mới tốt xấu gì cũng mới vào cửa, em không nghĩ tới, lá gan của cô ta lại lớn như vậy, lại nghĩ ra thủ đoạn bỏ thuốc này để bức Văn Cảnh an bài công việc cho nhà mẹ đẻ mình, thanh danh này truyền ra ngoài khó nghe ......"

Thím hai vừa dứt lời, phanh một tiếng, cửa đông sương phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, ván gỗ cửa đập vào tường, bay lên một tầng bụi bặm.

Mấy người trong sân sợ tới mức đứng lên: "Làm sao vậy?"

Trong tay thím hai còn cầm dao thái rau thái rau, lúc này thấy một cô gái xinh đẹp khoác áo ngoài màu xanh quân đội đứng ở cửa, đáy lòng liền lộp bộp một chút không thoải mái.

Trước cánh cửa là một mỹ nhân vừa trắng vừa xinh đẹp, khuôn mặt kia giống như một tiểu yêu tinh, còn đẹp hơn bất cứ thanh niên tri thức xinh đẹp nào mà bà ta gặp qua.

Vốn tưởng rằng là một cô gái quê mùa, ai biết được, sao lại có một gương mặt mà đàn ông thích nhất, bà ta rất khó bình tĩnh, cháu trai tiền đồ vô hạn tốt, thật sự có thể không động tâm với loại mỹ nhân cấp bậc này?

Nhớ tới điều này thím hai lại thầm hận, vốn cháu gái nhà mẹ đẻ thích cháu trai này, mới đầu bà ta còn chưa coi trọng, ai biết cháu trai lại biết tranh giành như vậy, vừa vào bộ đội đã được lãnh đạo nhìn trúng đặt ở bên người bồi dưỡng, về sau lại nhiều lần lập chiến công, tuổi còn trẻ đã thành doanh trưởng.

Cháu gái khóc trời khóc đất muốn gả cho cháu trai, nhưng mấy lần bà đến ám chỉ với chị dâu cả, đều bị chị dâu cả ngăn trở về.

Lần này hai người dứt khoát lợi dụng con ngốc này, nghĩ đến sau khi cháu trai uống thuốc, sẽ để cho cháu gái tự mình lên, thật sự thành chuyện tốt, tuy rằng thanh danh không dễ nghe một chút, nhưng mà, dựa vào thái độ chịu trách nhiệm của cháu trai, không muốn cưới cháu gái này cũng phải cưới.

Ai biết tính cảnh giác của cháu trai cao như vậy, không để cho cháu gái đến gần không nói, cuối cùng còn để cho tiểu yêu tinh này nhặt được lợi, trực tiếp gả vào Tống gia.

Tối hôm qua cháu gái khóc suốt một đêm, thím hai nhớ tới lại tức giận đến nhồi máu cơ tim, hận không thể đâm một lỗ trên người yêu tinh này.

Ai biết tiếp sau, tiểu yêu tinh này còn nói một câu khiến bà ta giậm chân: "Là các người dạy tôi làm như vậy, tại sao còn muốn nói xấu sau lưng tôi?"

Sắc mặt thím hai cứng đờ, tức giận đến nhảy dựng lên, thốt ra: "Tôi đây không phải vì muốn tốt cho cháu trai tôi sao? Ai có thể dạy cô bỏ thuốc hả?"

Con ngươi xinh đẹp của Hoa Đào Tinh chớp chớp, đôi mắt hạnh xinh đẹp trong suốt như trái nho được nước rửa sạch: "Là thím nói tiệc rượu này thím phụ trách trông chừng, thuốc bổ đặc biệt sẽ nói con dâu thím dẫn tôi đi tìm, điều kiện chỉ là ngày tiệc rượu để cho cháu gái nhà mẹ đẻ thím thân cận với hắn một chút nha."

Đôi mắt trong suốt như giọt nước, một khuôn mặt yêu tinh xinh đẹp thoạt nhìn cực kỳ vô tội, không nghĩ tới cô ta lại dám nói thẳng ra như vậy.

"Cô..."

Mặt thím hai lúc xanh lúc trắng, tức giận đến một tay chỉ thẳng vào Diệp Mạn Tinh, đầu ngón tay kia run rẩy không ngừng.

Sao cô ta dám?

Làm sao cô ta dám?

Loại chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng này chỉ có thể lén làm, đó là chuyện có thể nói ra sao? Bà ta dám làm, chính là vì nắm chắc, mặc dù chuyện có thất bại, nếu tiểu yêu tinh này còn muốn gả vào Tống gia thì cả đời sẽ không dám nói ra.

Huyết dịch trong người thím hai chạy thẳng lên đầu, đầu óc ong ong vang lên không ngừng, vừa nghĩ tới nếu cha chồng và cháu trai biết chân tướng này... Vậy hậu quả?

Chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân chạy lên ót, thím hai sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Lại nhìn mấy người trong sân dường như đều tin tưởng lời nói của hồ ly tinh này, mấy đôi mắt kinh nghi bất định bắn tới.

Thím hai chỉ cảm thấy máu toàn thân đông lại, huyết khí cuồn cuộn, một hơi dâng lên ngực không xuống được, trợn trắng mắt ngất đi!

Trước khi ngất đi còn đang suy nghĩ, rốt cuộc sao cô ta lại dám nói ra?