Chương 17: Cục cưng, con giỏi quá

Tô Thắng vui vẻ gật đầu, không ở lại lâu, nhanh chóng tìm một cái cớ rời đi.

Tô Lạc đoán, anh ta có chút không kịp chờ muốn ra ngoài tuyên truyền về hành động tốt đẹp của mình hôm nay.

Người anh họ này của cô không có bản lĩnh gì khác, chỉ thích nhiệt tình giúp đỡ mọi người, chỉ là sau khi giúp xong, cần người khác phải cảm kích anh ta thật lòng, lần sau gặp mặt phải cung phụng anh ta để thỏa mãn lòng hư vinh của anh ta, nếu không sẽ bị anh ta trói buộc về mặt đạo đức.

Hôm nay là một ngoại lệ, lần sau có chuyện, đương nhiên cô sẽ không gọi anh ta nữa, theo kinh nghiệm của cô, tốt nhất là ít dây dưa với loại người này.

Người vừa đi, Tô Lạc liền đóng cửa lại.

Cố Nhất ngồi dậy trên giường, chăm chú nhìn Tô Lạc dọn dẹp tàn cuộc, sắp xếp lại bàn ghế ngổn ngang.

Tô Lạc không ngoảnh đầu lại: "Chưa từng thấy người mẹ nào xinh đẹp như mẹ nên ngây người rồi à?"

Cố Nhất mím môi, không nói gì.

Cậu chỉ thấy kỳ lạ, cảm thấy mẹ cậu như thể đã thay đổi nhưng lại cảm thấy không thay đổi.

Nói không nên lời, chỗ nào cũng kỳ lạ.

Nhưng hôm nay mẹ cậu lại vì cậu mà đánh nhau với ông ngoại hung dữ, đây là lần đầu tiên...

Nhìn chung, mẹ cậu vẫn thay đổi tốt hơn rồi phải không?

Tô Lạc không nhận được hồi đáp, quay đầu không thương tiếc chọc vào mắt phải sưng húp của cậu: "Đần rồi à? Hoàn hồn đi!"

Cố Nhất không đề phòng, đau đến mức kêu lên một tiếng, bất mãn trừng mắt nhìn Tô Lạc: "Đồ xấu xa!"

Tô Lạc móc trong túi ra một miếng bánh đào nhét vào miệng cậu.

Cố Nhất che mắt không muốn ăn nhưng lại không cưỡng lại được sự cám dỗ, nhai hai cái.

Tô Lạc lè lưỡi: "Thật là vô lương tâm ~ vừa ăn bánh đào đầy tình yêu thương của mẹ, vừa mắng mẹ là đồ xấu xa, trên thế giới này chỉ có mẹ mới có thể bao dung cho đứa con hư hỏng này của mẹ thôi~"

Cố Nhất tức giận nhìn cô, hai bên má phồng lên vì bánh đào, trông như một con cá nóc đang tức giận: "Là mẹ nhét cho con ăn, không phải con tự muốn ăn!"

Tô Lạc bật cười: "Vậy con có ăn không? Nếu thực sự có cốt khí thì con nhả ra, rồi lại mắng mẹ là đồ xấu xa, mẹ sẽ chấp nhận."

Trong miệng Cố Nhất toàn là vị ngọt giòn của bánh đào, từ sáng đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì, đương nhiên không nỡ nhổ ra, bị Tô Lạc nhìn chằm chằm, không nhổ được cũng không nuốt được, rất khó chịu.

Tô Lạc cười tủm tỉm nói: "Con xem, là một đứa trẻ ngoan, có phải ăn đồ của mẹ thì phải đối xử tốt với mẹ một chút không?"

Cố Nhất im lặng.

Tô Lạc khuyên nhủ: "Mẹ cả đêm không ngủ, sáng sớm trời chưa sáng đã vất vả kiếm tiền, mua cho con một cái bánh đào, đổi lại một tiếng mẹ yêu, không quá đáng chứ? Ăn bánh đào của mẹ, gọi một tiếng cho mẹ nghe nào?"

Cố Nhất ăn của người ta thì miệng mềm, đối diện với ánh mắt trêu chọc của Tô Lạc, thực sự không muốn gọi nhưng cậu đã ăn bánh đào của người phụ nữ này, cậu do dự một lúc, miễn cưỡng thỏa hiệp: "Mẹ yêu..."

"Ui ~~~ Con trai của mẹ thật ngoan!" Tô Lạc cười tủm tỉm xoa mái tóc mềm mại của cậu thành một cái tổ gà nhỏ.

Dưa ép, ngọt lịm.

(*) Đối nghĩa với câu dưa xanh hái không ngọt.

Cô nhét nốt số bánh đào còn lại vào lòng cậu: "Cầm ăn đi, qua bếp nhóm lửa cho mẹ."

Cố Nhất khó hiểu nhìn cô: "Mẹ nhóm lửa làm gì?"

Tô Lạc bật cười: "Nhóm lửa nấu cơm, xào hai quả trứng phân lừa, một quả hun chết con, một quả thối chết mẹ, mẹ muốn vào bếp nấu phân, thiếu người nhóm lửa nấu cơm, đi không?"