Không có anh, cô sẽ chết.
Cô cũng biết, nếu cha cô thật sự muốn thì vẫn có cách đưa cô ra khỏi thôn Triều Nam, nhưng cuộc đời cô sẽ bị vấy bẩn, không thể tái giá.
Khương mẫu cũng đã nghĩ tới điểm này, nhìn Cố Tây Lăng cao lớn đẹp trai ở bên ngoài, lại nhìn Phương Bân, một học giả tình nguyện đi theo hắn.
"Ông à, đây nên là một sự kiện vui vẻ, hãy vui lên."
Vui sao?
Làm sao Khương phụ có thể vui được?
Thật ra năm phút đồng hồ đã trôi qua từ lâu nhưng Cố Tây Lăng cũng không có thúc giục cô.
Khương Hà nghĩ, có lẽ anh ta có một khuôn mặt hung dữ, nhưng tấm lòng của anh ta vẫn tốt, phải không?
Sai khi ra khỏi nhà, Khương mẫu cười nói: "Con rể, sau này hy vọng con sẽ đối xử tốt với Hà Nhi của chúng ta. Bây giờ con ở lại ăn cơm đi, mẹ nấu."
Khương mẫu vừa dứt lời, Cố Tây Lăng liền tiến tới, khiến bà kinh ngạc lùi về sau một bước.
Khương Hà cũng vô thức đứng trước mặt mẹ mình, nhưng anh chỉ cúi đầu thật sâu, "Mẹ, cảm ơn mẹ đã nuôi dạy Khương Hà, con xin đảm bảo với mẹ rằng cả đời này cô ấy sẽ không phải lo nghĩ gì cả, sẽ không bao giờ bị lạnh hay đói."
Khương mẫu nghe được liền bật khóc, ngay cả Khương Hà đang đứng đó cũng sững sờ.
Tên đại ác nhân được miêu tả vô cùng độc ác và tàn nhẫn, nay đột nhiên lại trang trọng và nghiêm túc như vậy.
Nó khiến trái tim cô rung động.
Khương mẫu gật đầu, "Mẹ từng nghe nói con từ bắc chạy nạn đến đây, cha mẹ đều mất sớm, con gọi ta mẹ thì là con ta. Mẹ sẽ tin tưởng lời của con, hi vọng con sẽ luôn giữ lời hứa của mình."
"Tôi, Cố Tây Lăng, thề với trời, nếu tôi làm tổn thương trái tim của Khương Hà, tôi sẽ bị sét đánh!"
Khương mẫu vội lau khóe mắt, "Được rồi, con không ở lại ăn trưa à?"
Cố Tây Lăng từ chối, "Đường xá xa xôi con phải về sớm."
Nói xong, anh khoát tay.
Ma Tử lập tức mang chiếc hộp lớn vào, lấy từng món quà cầu hôn ra.
Không chỉ có thịt và thức ăn, mà còn có đài phát thanh! Ở thời đại này, rất hiếm nhà có đài phát thanh.
Những người vây xem náo nhiệt xung quanh không khỏi cảm thán.
"Ồ, tôi còn tưởng rằng Khương Hà sẽ chết khi cô ấy bị cướp đi ! Kết quả ... bọn cướp đó muốn cưới cô ấy!"
"Không chỉ thế! Nhìn miếng thịt lợn đó đi, nó có thể ăn được cả năm. Còn cơm trắng nữa, nhìn thật là ngon."
"Ghen tị à? Anh có con gái để gả đi không?"
"Không thể cưới, không thể cưới..."
Bất kể những người xung quanh đang nói gì, cô cũng không quan tâm. Khương Hà quỳ thẳng trên tấm đệm, lạy với cha mẹ, "Cha, cha nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Thân thể của cha rất quan trọng. Đừng làm việc quá sức."