Chương 44

Tô Hồi đi một vòng quanh trung tâm thương mại, tiêu hết số phiếu đổi được từ việc cô bán thịt lợn rừng, cũng tiêu hết một hơi gần một trăm tệ, tiền và phiếu này đổi lấy đầy ắp một góc không gian nhỏ.

Đồ ăn, đồ uống, đồ dùng đều có đủ.

Chỉ là gạo và bột mì trắng đã mua mười ký đến mười lăm ký mỗi loại, tiêu hết số phiếu gạo trong tay cô không còn một phiếu. Còn có thịt hộp, trái cây đóng hộp và nửa túi sữa mạch nha...

Tiêu hết phiếu, cô mới đi lang thang tìm chợ đen.

Thật đáng tiếc, dân quân ở đây nghiêm ngặt hơn nhiều so với thị trấn của bọn họ, cách một quãng đường là có thể thấy một dân quân nhìn chằm chằm vào người đi đường như hổ rình mồi. Dưới tình huống như vậy, sẽ có người ra ngược chiều gió để gây án sao?

Tô Hồi đi đến khu dân cư nhà máy trong vô vọng. Quả nhiên, ở chỗ này cũng nhìn thấy dân quân lấp ló ở đây.

Tô Hồi nhìn những người đi đường chết lặng trên đường và cau mày.

Ý định lượn lờ ở chợ đen tan biến, điểm dừng chân cuối cùng của Tô Hồi là trạm thu hồi trong thành phố. Thành phố lớn hơn, người giàu nhiều hơn, đồ tốt cũng nhiều hơn. Những thứ đó đã bị cũ, bị đập phá và lấy, đồ tốt bị người đυ.c nước béo cò mang đi rồi, phần còn lại sẽ được đưa vào trạm thu hồi để phục vụ cộng đồng.

Kiếp đầu tiên, cô cũng nghe nói đến từ nhặt của hời này.

Tô Hồi đưa một cái lỗ tai heo cho ông chú phụ trách trông giữ trạm thu hồi, ông ta liền đi tới canh cửa, cũng không quan tâm cô đang tìm kiếm cái gì bên trong.

Tô Hồi đã tìm không ít sách có liên quan tới y học, còn muốn thu thập đủ một bộ sách từ cấp hai đến cấp ba. Cô còn lấy mười mấy trang báo mới nhất, hai cái tủ, một cái hòm, một bát hương, một cái vạc đồng nhỏ, một cái hũ lớn, còn có một vài bức tranh chữ. Cô cũng không nhìn ra những bức tranh chữ này có phải do người nổi tiếng làm không, nhưng ở thế giới tu chân cô cũng dùng bút lông, nét chữ cũng xem như là không tệ, nhìn ra tài viết tốt, vẽ tranh xuất sắc nên cô bèn cất vào.

Dựa theo tình huống bình thường mà nói, bây giờ những thứ này bị phê phán, nhưng nếu như đất nước lại thái bình, vật quý thời loạn lạc, đồ cổ thời hưng thịnh, đến lúc đó sẽ có chỗ dùng.

Sau khi Tô Hồi chọn sách xong thì đặt sách giáo khoa, sách tranh được phép phát hành ở phía trên cùng, ông cụ đó cứ dựa theo đó mà cân, thống nhất giá cả. Tô Hồi còn mượn một chiếc xe đẩy nhỏ, đẩy tới nơi không có người, mới bỏ những thứ này vào không gian nhỏ.

Tiếp theo, thời gian đã không còn sớm, Tô Hồi sửa sang lại túi của mình. Lý do cô tới thành phố chính là muốn vào thành phố thu gom đủ sách, bảo cô muốn thi văn bằng cấp hai để dễ thuyết phục mọi người. Trên trấn không có, cô muốn vào thành phố tìm, Trương Thành Nghiệp mới viết thư giới thiệu cho cô, tất nhiên cô phải cầm quyển sách tương ứng về để che giấu tai mắt người khác.

Trên xe đi về, Tô Hồi thấy một bóng người hơi quen thuộc. Cô híp đôi mắt, người đó không phải là Tạ Duệ sao?

Tạ Duệ cũng nhận ra cô, chào hỏi: “Chị Tô.”

Tô Hồi giật khóe miệng, chỉ cần lớn hơn mình thì cứ thống nhất gọi là chị, thật sự là...

“Thanh niên trí thức Tạ, cậu cũng tới thành phố à?” Chú ý tới cái túi lớn của cậu ấy, cô hơi nhướng mày: “Cậu về nhà thăm người thân sao?”

Tạ Duệ lắc đầu: “Không phải, nhà em ở thủ đô, em đến để thăm một người bạn thân sống ở đây.” Cái túi lớn này chính là quà năm mới mà bạn thân cho cậu ấy.