Chương 42

Những con cá mà chúng bắt được sẽ không bị lãng phí khi đem về nhà, sau khi làm sạch cá thì để vào nồi, có thể dùng để hầm canh, nấu cháo, thêm ít gừng băm thì chính là món ngon tuyệt mỹ.

Trong không gian nhẫn của Tô Hồi còn nuôi dưỡng rất nhiều cá nên đương nhiên cô không vội vàng. Cô không muốn thêm cá nên cảm thấy không có cũng không sao, nhưng ngoài mặt thì không được thể hiện ra tránh để người khác nghi ngờ, cô vẫn ngoan ngoãn xếp hàng cạnh Triệu Hạ Lan.

Họ vừa xếp hàng vừa nói chuyện phiếm.

“Năm nay khá bội thu.” Triệu Hạ Lan rất vui vẻ, ngoài hai con cá khá lớn thì nhà cô ấy còn có một con cá nhỏ.

Tô Hồi nhận được hai con cá, một lớn và một nhỏ.

Đằng sau hai người họ tình cờ là một nhóm thanh niên trí thức.

Khi thanh niên trí thức về nông thôn hỗ trợ xây dựng, hộ khẩu của họ được chuyển từ thành phố về nông thôn, họ cũng là người trong thôn. Trong thời gian diễn ra mà họ muốn đi, khi chia thức ăn và chia cá thì đương nhiên họ cũng có phần.

Tô Hồi nhận được điểm công đầy đủ, giống với những người lao động khỏe mạnh bình thường, có thể được chia hai con. Nhưng hầu hết những thanh niên trí thức đến từ thành phố đều chưa từng ra đồng ruộng lần nào trước khi đến đây. Một số nữ thanh niên trí thức và những đứa bé choai choai nhận được 3 - 5 điểm công. Cũng có một số nam thanh niên trí thức và đồng hương nữ được 5 - 7 điểm công, rất ít người được 10 điểm công.

Người được một, người được hai, người được ít thì mặt ủ rũ, người được nhiều thì vui vẻ ra mặt.

Tô Hồi đánh giá vài lần, Triệu Hạ Lan nhận ra, nghiêng người và thì thầm: “Cậu có thấy không? Người trước mặt là thanh niên trí thức Tạ, người mới đến thôn chúng ta năm nay. Gia đình cậu ấy đến từ thủ đô, gia cảnh hẳn là không tồi, cách một khoảng thời gian lại có các gói hàng được chuyển đến. Cậu chưa từng gặp cậu ấy nhỉ, chắc là cậu ấy không thường xuyên đi dạo trong thôn, nhưng mà cậu ấy vẫn có thể làm việc. Nhiều cô gái trong thôn của chúng ta đã phải lòng cậu ấy, nhìn cậu ấy nho nhã trắng nõn, vẫn còn là học sinh cấp ba.”

Tô Hồi thu lại tầm mắt, không có cảm giác gì.

Người này nhìn không tồi, nhưng cũng chỉ là không tồi. Thế giới tu tiên có nhiều mỹ nam mỹ nữ đẹp trai xinh gái, đã nâng thẩm mỹ của cô lên cao từ lâu rồi.

Tạ Duệ nhạy bén đã nhận ra một ánh mắt, nhìn sang một bên, cậu ấy phát hiện ra bên này thì gật đầu lễ phép rồi chuyển tầm mắt.

Bên cạnh lập tức có người ríu rít: “Trí thức Tạ, vừa rồi anh đang nhìn ai vậy?”

Cậu ấy mỉm cười: “Đằng kia có một chị dâu, nhìn không quen, tôi chưa gặp bao giờ.”

“À, là họ. Anh không biết cũng không có gì lạ cả. Cô ấy là giáo viên tiểu học của thôn, ngày thường không ra đồng nên chúng ta không gặp. Khi họ ra đồng, họ không ở cùng một chỗ với đàn ông.” Không biết nhau thật sự là một chuyện rất bình thường.

“Cô ấy tên là Tô Hồi, chính là người mà có chồng hy sinh cách đây không lâu. Nhà của cô ấy chính là ngôi nhà gạch ngói mới xây trong thôn. Hiện tại cuộc sống cô ấy thoải mái, không cần ra đồng làm việc, lại có một ngôi nhà tốt để ở.” Lời nói của người nói chuyện không kìm được sự ghen ghét.

Tạ Duệ không khỏi nghiêng đầu nhìn, trong lòng vạch ra một cái ranh giới, người này không thể làm bạn.Khi Tô Hồi trở về, tình cờ gặp được Điền Tư Di, bà cho con gái đồ ăn vặt. Bà trồng bí đỏ trên đất phần trăm và trên núi, hạt bí đỏ này được giữ cho đến Tết. Khi khách đến thì đãi cùng với lạc, đậu nành, khoai lang khô thành bốn loại.