Chương 28

San phẳng hai ngày, đất phần trăm cũng đã sửa chữa tương đối. Ngày mai Tô Trọng không tới vì phải ra đồng, anh ấy nói với em gái một tiếng.

Điền Tư Di cũng nói rõ sẽ không đến, thấy cô đều đã ổn thỏa bà cũng yên tâm không ít.

Tô Hồi đồng ý: "Vâng, con sẽ dành thời gian về nhà một chuyến." Đây là người nhà của nguyên chủ, so sánh với nhà chồng một chút, đúng là người nhà mẹ đẻ tương đối thân thiết hơn. Cô còn chưa đến nhà mẹ đẻ của nguyên chủ, chờ qua một khoảng thời gian nữa cũng muốn đi xem một chút.

Tối nay có cá hấp, còn có cả canh cá, Tô Hồi không để lại một con ngày mai ăn như lời Điền Tư Di nói. Không gian nhỏ của cô vẫn còn, vậy nên một con hấp, một con nấu canh. Thêm chút dầu muối, rắc chút gừng thái sợi hành băm, thể hiện hoàn hảo sự tươi ngon của con cá.

Tô Hồi có chút thỏa mãn, hôm nay cô phát huy không tệ, không lãng phí nguyên liệu nấu ăn.

Cô còn có chút thỏa mãn chứ đừng nói đến bốn đứa nhỏ, năm người ăn sạch sành sanh con cá, thành viên mới tới... Con chó đen Đại Uy ăn canh cá cũng ăn rất thích thú say mê.

Trương Bảo Quốc rất là đắc ý, cái tên Đại Uy này là cậu bé đặt! Uy phong lẫm liệt! Nghe rất hay!

Ngày hôm sau là ngày nghỉ nên bọn trẻ không cần đi học, sáng sớm Tô Hồi đã đi lên trấn. Hôm nay chính là ngày họp chợ, đi muộn sẽ có vài thứ không còn nữa.

Ngày họp chợ này, lúc cô ở thế giới đầu tiên sớm đã không còn nữa, cửa hàng ngày nào cũng mở cửa, muốn mua cái gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể mua được.

Bây giờ thì khác, nhà nước có kế hoạch và chính sách kinh tế nên không cho phép buôn bán tư nhân. Hơn nữa vật chất thiếu thốn, trước kia nguyên chủ muốn mua bông để làm chăn cũng không mua được.

Bây giờ muốn mua đồ, chỉ có thể đến hợp tác xã mua bán (=cung tiêu xã). Họp chợ đã là chuyện xưa rồi, giờ cũng không có người của bốn thôn tám xã cùng nhau họp chợ. Chỉ là có tin tức, hôm nay là ngày hợp tác xã mua bán mới nhập đồ tết lên lần đầu tiên, cũng không khác lắm so với việc họp chợ lúc trước.

Lúc hàng hóa đầy đủ nhất, đi muộn sẽ không còn nữa.

Cho nên mọi người gọi bạn gọi bè, mười mấy người cùng nhau đi lên trấn từ sáng sớm.

Trấn của bọn họ, gọi là trấn Yến Hồi, là một thị trấn. Nơi đây không có trung tâm thương mại trong thành phố, nhưng so với hợp tác xã mua bán ở các trấn khác thì hợp tác xã mua bán trên trấn bọn họ đã được gọi là một trung tâm thương mại nhỏ.

Bọn họ đi rất sớm, nhưng còn có người sớm hơn, phía trước đã có rất nhiều người đang xếp hàng.

Triệu Hạ Lan là bạn thân nhất của nguyên chủ, hai người cùng nhau đi lại.

Có người muốn mua vải dự định làm quần áo, có người muốn mua đồ ăn cho đỡ thèm, có người không mua cái gì, chỉ đến để xem náo nhiệt...

Tô Hồi và Triệu Hạ Lan phân công hợp tác. Tô Hồi đi xếp hàng mua khăn mặt và đồ dùng sinh hoạt khác, Triệu Hạ Lan đi mua đường và bánh ngọt. Tô Hồi đưa vé và tiền cho cô ấy, bản thân mình thì đi theo trong đội ngũ bán khăn mặt. Có rất nhiều người, nhưng động tác của nhân viên bán hàng cũng rất nhanh, căn bản không cho thời gian suy nghĩ quá nhiều.

"Muốn mua cái gì?"

"Chỉ có như vậy? Cần không?”

"Người tiếp theo!"

“Không mua thì đừng đến!”

Thái độ rất không kiên nhẫn, nhưng không có ai dám kháng nghị.

Khăn mặt chỉ có một loại, Tô Hồi cũng không biết về vải vóc, sờ sờ thấy nó mềm mại nên lấy hai cái.