Thẩm Diểu Diểu tức giận nói: "Không phải."
Nói xong cô định đi, đang vội về nhà thưởng thức bảo bối mà cô mới thu hoạch được.
Sau đó cô nhìn thấy Vu Chiêu Đệ vươn chân ra định làm cô vấp ngã.
Đúng là thần kinh!
Cô vờ như không thấy, trực tiếp đạp lên.
"A!!!"
Trong hành lang vang lên tiếng kêu thảm thiết như mổ lợn.
Người nghe thấy tiếng kêu: "Sao thế? Sao thế? Lại có chuyện gì thế?"
Sau đó nhìn thấy Vu Chiêu Đệ đang ôm chân nhảy tới nhảy lui.
Có người không nhịn được mà cười tươi như hoa, nhỏ giọng hừ mắng: "Đáng đời!"
Hôm nay cũng không biết là ai lấy đá ném Cẩu Đản, Vu Chiêu Đệ đi đến từng nhà tìm người tính sổ, ai không mở cửa thì đứng ở ngoài cửa chửi ầm lên, còn không ngừng đập đồ, phiền chết đi được, giống y hệt mụ đàn bà đanh đá.
Còn không thể phản bác, phản bác một cái Vu Chiêu Đệ lập tức nói là do người đó ném, nhất quyết bắt bồi thường.
Bây giờ thấy bà ta bị thương thì đều hả hê, cảm thấy ác có ác báo.
Vu Chiêu Đệ đặt mông ngồi xuống đất, kêu lên: "Mọi người mau đến mà xem! Thẩm Diểu Diểu cố ý bắt nạt người khác, giẫm chân của tôi, con nhóc bé tí mà sao ác thế, ở nhà đánh cha đánh mẹ bắt nạt em trai, ở ngoài bắt nạt loại người hiền lành như tôi, nhất định phải bồi thường tiền..."
Mọi người: "..."
Nếu bà mà là người hiền lành thì trên đời này không có ai hiền lành nữa.
Thẩm Diểu Diểu hai tay đút túi, nhíu mày nói: "Tôi còn muốn nói thím cố ý ăn vạ chân của tôi đấy, nếu không tại sao đang yên đang lành thím lại thò chân vào dưới chân tôi, nếu phải bồi thường tiền thì thím mới là người phải bồi thường."
Cô giơ tay lên nói: "Năm tệ, nhanh lên."
"Mày mơ đi!" Vu Chiêu Đệ trố mắt nghẹn lời.
Bà ta còn không dám mở miệng đòi năm tệ.
Thẩm Diểu Diểu thúc giục: "Nhanh lên, nếu không tôi đi gọi công an."
Vu Chiêu Đệ nổi nóng: "Không cho, rõ ràng là tao bị thương, mày chẳng bị gì hết."
Bà ta nói: "Mày mới là người phải đưa tiền."
"Em gái, chẳng phải em nhặt ve chai kiếm được nhiều tiền lắm còn gì?" Tɧẩʍ ɖυng Dung hả hê nói.
Hai mắt Vu Chiêu Đệ sáng lên, nhìn về phía Thẩm Diểu Diểu nói: "Tao không cần nhiều, năm tệ là đủ rồi."
Thẩm Diểu Diểu phì cười: "Thật không biết xấu hổ!"
Vu Chiêu Đệ chớp mắt, ngồi dưới đất vừa vỗ đùi vừa kêu khóc: "Sao số tôi lại khổ thế này chứ, Cẩu Đản nhà tôi bị người ta ném đá, tôi lại bị người ta giẫm, còn đòi tiền tôi..."
Bà ta vừa khóc vừa liếc trộm Thẩm Diểu Diểu, vẫn là kiểu khóc khan không rơi nước mắt.
"Em gái, em đưa tiền cho thím Vu đi! Thím ấy đáng thương như vậy, em cũng đâu thiếu năm tệ." Tɧẩʍ ɖυng Dung đề nghị với vẻ mặt hiền lành.
Thẩm Diểu Diểu lặng lẽ nhìn cô ta.
Ánh mắt Tɧẩʍ ɖυng Dung lấp lóe, vô thức lùi lại một bước, sợ bị đánh.
Cô ta đứng ở khoảng cách an toàn, nói chân thành: "Chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, con gái nếu mà danh tiếng không tốt thì không lấy chồng được đâu."
"Đúng đấy, một đứa con gái sao có thể không hiền lành như thế chứ, nếu mày không bồi thường tiền, tao sẽ rêu rao ra ngoài để mày không lấy được chồng." Vu Chiêu Đệ nói với ánh mắt tràn đầy ác ý.
Hoa Tú Ni bĩu môi.
Người ta không chỉ lấy được chồng, mà chồng còn là rùa vàng.
Nhưng con nhóc Tɧẩʍ ɖυng Dung này cũng độc ác thật, hố người nhà không chút nể tình.
Những người khác cũng nhìn Tɧẩʍ ɖυng Dung bằng ánh mắt khác thường, tục ngữ nói bênh người thân không cần lý lẽ, đã không giúp thì thôi, cũng không thể hùa với người ngoài gài bẫy người nhà được!
Tɧẩʍ ɖυng Dung không chú ý, cô ta vẫn đắc ý nhìn Thẩm Diểu Diểu, tiếng xấu truyền ra ngoài thì sẽ không lấy được chồng, không lấy được chồng thì sẽ phải cút đến nông thôn.
Lấy một tên lông bông, cả đời sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Cô ta tiếp tục nói: "Em gái, làm người thì phải lương thiện một chút."