Phải trốn nhanh để tránh bị bắt gặp, thuận lợi về đến nhà, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Thẩm Bảo Sơn cười hì hì: "Chị, chị cho em ăn đồ ngon đi, nếu không em sẽ mách thím Vu là chị bắt nạt Cẩu Đản, để thím ấy đánh chị."
Khóe miệng Tɧẩʍ ɖυng Dung giật một cái, nói châm chọc: "Mày đúng là em trai ruột của chị."
Chỉ biết hố chị gái!
Nói thì nói như vậy, nhưng cô ta vẫn móc một cái kẹo sữa từ trong túi ra đưa cho em trai, nói uy hϊếp: "Được rồi đó, đừng có ép chị đánh mày."
Thẩm Bảo Sơn không hài lòng: "Có mỗi một cái, em không giữ nổi cái miệng của mình."
Tɧẩʍ ɖυng Dung lườm cậu ta: "Chỉ có một cái thôi, còn cò kè mặc cả nữa thì trả lại cho chị."
Thẩm Bảo Sơn không tin, lập tức kéo cửa ra, kêu lên: "Thím Vu, chị gái cháu..."
"Ưm ưm ưʍ..."
Miệng bị bịt kín.
Tɧẩʍ ɖυng Dung lập tức kéo em trai vào nhà, tức giận đến nỗi đánh mông cậu ta một cái: "Im miệng! Còn nói nữa sau này không chia đồ ăn ngon cho mày nữa."
Thẩm Bảo Sơn ngừng giãy giụa: "Em sai rồi."
Tɧẩʍ ɖυng Dung buông cậu ta ra, sau đó nhìn thấy đứa em trai xui xẻo của cô ta vui vẻ ăn kẹo sữa.
Ngon thật!
Còn chuyện mách lẻo cậu ta sẽ không làm, người mà cậu ta ghét nhất chính là Cẩu Đản!
...
Thẩm Diểu Diểu cũng vô cùng vui vẻ, cô lại mua được với giá 0 đồng, nhìn thấy trong không gian có thêm vàng thỏi và vòng ngọc, cô không khỏi mỉm cười.
Chuyện là như vậy, buổi sáng vừa ra khỏi nhà, ban đầu cô dự định đi đến nhà máy cơ khí hỏi thăm tình hình của Sở Minh Xuyên, xem anh có lừa cô hay không.
Kết quả là đi được nửa đường thì nhìn thấy mấy thanh niên mặc quân trang màu xanh lá, trên cánh tay buộc dây đỏ đang đi theo đội ngũ.
Phía trước còn áp tải một người đàn ông thân hình còng xuống, cạo nửa đầu, trên cổ còn treo một tấm biển viết chữ Tôn Phú Quý.
Người xung quanh không ngừng phê phán, trong miệng hô hào khẩu hiệu đả đảo tư bản, quét sạch đầu trâu mặt ngựa.
Có không ít người tụ tập ở hai bên đường chỉ trỏ, bàn tán ầm ĩ, còn có người nhặt đá bắn lên người Tôn Phú Quý.
Vô cùng điên cuồng!
Thấy mà kinh hồn bạt vía! Có thể so với zombie tới!
Thẩm Diểu Diểu liếc mắt nhìn một cái rồi định rời đi, nhưng lại nghe người ta nói tổ tiên của người đàn ông bị phê phán này là nhà tư bản lớn, năm đó bọn họ sở hữu nguyên cả năm con phố, vàng bạc châu báu trong nhà nhiều vô số kể.
Nhưng đã giao nộp sau khi thành lập đất nước, bởi vậy nhà họ Tôn được gọi là nhà tư bản đỏ.
Vốn dĩ có thể bình yên vô sự, nhưng công nhân trước đây làm thuê cho nhà anh ta tố cáo Tôn Phú Quý có họ hàng ở nước ngoài và đang chuẩn bị bỏ trốn, Ủy ban Cách mạng vừa nhận được tố cáo thì đã đi điều tra, tìm được mấy cuốn sách phản động ở trong thư phòng, còn tìm được ba rương vàng thỏi nhỏ ở dưới lòng đất.
Ủy ban Cách mạng bèn bắt Tôn Phú Quý lại.
Nhưng chuyện này không liên quan đến cô, cô chỉ quan tâm vàng thỏi, đến nhà Tôn Phú Quý thì phát hiện có rất nhiều người đang lục tìm, còn cầm cuốc đào sân, chắc là đang tìm vật báu.
Cô không đi mà trốn trong không gian, chờ khi đám người kia đi thì trời cũng đã sắp tối, lúc này cô mới dùng máy dò kim loại dò tìm khắp nơi.
Cuối cùng tìm được một rương vàng thỏi và một rương đồ trang sức ở bên cạnh nhà xí, thu hoạch đầy ắp.
Trên đường về nhà cô vui vẻ tới nỗi muốn bay lên, ngâm nga hát không ngừng.
Lúc trở lại tòa nhà ký túc xá của nhà máy may còn liên tục chào hỏi mọi người, trêu chọc cả trẻ con.
Kết quả vừa mới lên tầng đã nhìn thấy Vu Chiêu Đệ nhà đối diện đang đứng trong hành lang chửi ầm lên.
"Quân khốn nạn nào bắt nạt con trai tôi, nếu để tôi bắt được sẽ lột da cho bằng được..."
Nhìn thấy Thẩm Diểu Diểu trở về còn hung dữ trợn mắt nhìn một cái: "Có phải mày bắt nạt con trai thím không?"