Bà ta nói châm chọc: "Không ngờ lại nhớ nhiều năm như vậy, lòng dạ con gái ông cũng sâu thật đấy."
Nói xong bà ta liếc nhìn con gái một cái, Tɧẩʍ ɖυng Dung lập tức nói phụ họa: "Cha, cha muốn trách thì trách con đi! Đừng trách mẹ con."
Trong lòng lại có chút ấm ức, cô ta luôn coi Thẩm Kiến Quốc như cha ruột, kết quả là người ta vốn không hề coi cô ta là con gái ruột.
Nếu không tại sao lại so đo một hai quả trứng gà chứ.
Thẩm Kiến Quốc nửa tin nửa ngờ: "Bà đừng có lừa tôi."
Ông ta là chủ gia đình, thế mà lại giấu diếm ông ta, thật quá đáng.
Tần Mỹ Lan rơi nước mắt lã chã, bụm mặt nói: "Tôi là vợ ông, ông không thể tin tưởng tôi một chút nào sao?"
Thẩm Kiến Quốc kéo tay bà ta ra, nhìn thấy vành mắt bà ta ửng đỏ, ánh mắt ngập tràn thâm tình, ông ta đã mềm lòng nhưng vẫn cảnh cáo: "Không có lần sau."
Tần Mỹ Lan lau nước mắt, nín khóc mỉm cười nói: "Ừm ừm, không có lần sau."
Thẩm Kiến Quốc cười một tiếng, nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đi làm trước, hôm nay bà đến nhà họ Cố một chuyến xem nhà họ có ý thế nào, không thể mập mờ như thế được."
Ông ta vừa đi, Tɧẩʍ ɖυng Dung tức đến giậm chân: "Con nói rồi mà, chắc chắn cha sẽ đứng về phía con gái ruột."
Cô ta chớp mắt một cái, nghĩ ra một ý hay, nói: "Mẹ, chúng ta lén đăng ký cho Thẩm Diểu Diểu xuống nông thôn đi! Nó đi rồi, chúng ta sẽ có thể sống tốt."
Tần Mỹ Lan cũng muốn đưa con nhóc chết tiệt kia đến nông thôn, nhưng việc đăng ký không thể do bà ta làm, nếu không bà ta sẽ không rửa sạch được tiếng xấu mẹ kế độc ác.
Dung Dung cũng không thể đi, một người làm chị gái không thể ác độc như vậy.
Bà ta nhíu mày: "Để mẹ nghĩ cách."
Trong lòng Tɧẩʍ ɖυng Dung thả lỏng, cảm giác như trút được một gánh nặng, nhẹ giọng nói: "Vậy còn chuyện cưới xin của con?"
Tần Mỹ Lan: "Mẹ đi nhà họ Cố xem thử, con ở nhà trông Bảo Sơn."
Vốn dĩ chuyện cưới xin như vậy thì nhà gái nên rụt rè một chút, nhưng nhà họ Cố không có động tĩnh, nếu còn tiếp tục rụt rè, chuyện cưới xin hỏng mất thì phải làm thế nào?
Bà ta thay quần áo, đi đến ngăn tủ lấy bánh ngọt, nhìn thấy ngăn tủ trống rỗng, cơn giận nổi lên, bà ta mắng chửi một trận.
Tức đến nỗi đạp cửa phòng Thẩm Diểu Diểu hai cái, sau đó mới cầm tiền vội vã đi ra ngoài.
Vừa kéo cửa ra thì vạt áo đã bị con trai kéo lại, bà ta cúi đầu xoa đầu con trai, dặn dò: "Ngoan, ở trong nhà với chị, chờ mẹ về sẽ mang đồ ăn ngon cho con."
Thẩm Bảo Sơn bĩu môi, không yên tâm nói: "Mẹ đừng quên đấy."
Tần Mỹ Lan: "Sẽ không đâu."
Một nhà ba người đi đến dưới nhà.
Tần Mỹ Lan lại không yên tâm dặn dò con gái: "Con chăm sóc em trai thật tốt, đừng để nó bị thương."
Tɧẩʍ ɖυng Dung mất kiên nhẫn: "Mẹ, con biết rồi, mẹ muốn nói mấy lần nữa đây, mãi không xong."
Tần Mỹ Lan tức đến bật cười, chọc trán cô ta: "Mẹ là mẹ con, không thể nói nhiều mấy câu chắc."
Tɧẩʍ ɖυng Dung bĩu môi, lại bảo đảm hai câu rằng sẽ chăm sóc em trai thật tốt, lúc này mới tiễn được mẹ cô ta đi.
Nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, nhà họ Cố sẽ nói như thế nào?
Cô ta nhấc chân đá hòn đá trên mặt đất, bịch một cái bắn trúng trán của một cậu bé đang ngồi xổm chơi bi ve.
Cậu bé òa khóc, tiếng khóc rất thảm thiết!
Tɧẩʍ ɖυng Dung: "..."
Có đến mức này không? Chỉ là một hòn đá nhỏ thôi mà.
Cô ta thấy xung quanh không có người bèn vội vàng dắt em trai đi lên tầng.
Cô ta nhận ra thằng bé kia, là Cẩu Đản nhà thím Vu ở đối diện.
Thím Vu ngóng trông mấy năm mới có một mụn con trai, cực kỳ cưng chiều, là cái kiểu nâng như nâng trứng, rất bao che con trai.
Lỡ như bà ta biết cô ta làm Cẩu Đản bị thương thì chắc chắn sẽ không chịu buông tha, sẽ còn rêu rao khắp nơi rằng cô ta bắt nạt trẻ con.