Chương 19

Hoa Tú Ni: "Ngày mai cháu có rảnh không? Có một cậu chàng điều kiện khá tốt, cha mẹ đều là công nhân, cậu ấy tốt nghiệp cấp ba xong cũng vào xưởng đồ hộp, trông cũng rất được."

Thẩm Diểu Diểu có cũng được không có cũng chẳng sao, dù sao ngày mai phải ra ngoài, cô bèn gật đầu.

Sáng hôm sau, Hoa Tú Ni dẫn Thẩm Diểu Diểu đến một quán trà, hai người gọi một đĩa bánh táo, một đĩa hạt dưa, nhân viên phục vụ mang trà miễn phí đến.

Hoa Tú Ni nhìn Thẩm Diểu Diểu ăn bánh táo thì trong mắt thoáng vẻ đau lòng, nhưng vẫn tỏ vẻ hào phóng, nói: "Hôm nay thím mời, cháu ăn nhiều vào."

"Vâng." Thẩm Diểu Diểu sảng khoái đồng ý, lại ăn một miếng, ngọt ngọt, rất ngon.

Cô không sợ nợ ân tình người khác, bởi vì cô trả nổi.

Hoa Tú Ni nhìn đồng hồ treo tường, nói: "Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn, chúng ta thong thả đợi."

Thẩm Diểu Diểu đáp lời, đôi mắt đào hoa nhìn xung quanh, nhìn mãi nhìn mãi thì thấy một cặp đôi đang xem mắt, cô dỏng tai lên, định rút kinh nghiệm.

Cô lớn thế này nhưng vẫn chưa xem mắt bao giờ, kiếp trước vừa tốt nghiệp cấp hai xong thì đến mạt thế rồi.

Hoàn toàn không có thời gian để yêu đương, có thời gian yêu đương, chi bằng đi đánh zombie, nâng cao năng lực của bản thân.

"... Bà mối nói anh làm công việc ở phòng bảo vệ trong nhà máy cơ khí, anh có thể sắp xếp một công việc cho em trai tôi không? Chỉ cần ngồi trong văn phòng là được, em trai tôi không kén chọn."

"Xin lỗi, tôi không có quyền này."

"Sao lại không có, tốt xấu gì anh cũng là một lãnh đạo cấp thấp, sắp xếp một người mới hoàn toàn là chuyện nhỏ. Phải rồi, nghe nói một tháng lương của anh rất cao, chắc hẳn làm nhiều năm như vậy cũng tích góp được rất nhiều nhỉ! Sính lễ tôi muốn sáu trăm sáu mươi nghìn tệ cũng không quá đáng phải không? Tất nhiên, bốn loại hàng lớn*, ba mươi sáu chân* đều không thể thiếu."

*Ý chỉ muốn kết hôn cần có bốn loại hàng lớn: máy thu thanh, xe đạp, máy khâu, đồng hồ đeo tay. Và ba mươi sáu chân: Một bàn bốn ghế, một tủ quần áo, một giường, một bàn làm việc, một tủ bát. Vừa đủ ba mươi sáu chân.

"Sau khi kết hôn, mỗi tháng đều phải cho nhà mẹ tôi hai mươi tệ, dù sao lương anh cũng cao, đủ cho gia đình nhỏ chúng ta, cha mẹ tôi nuôi tôi lớn thế này cũng không dễ dàng gì."

"Tôi để bụng." Giọng người đàn ông hơi lạnh lùng.

Cô gái cau mày: "Gì cơ? Anh ngại? Anh là đàn ông mà sao lại nhỏ nhen như vậy, anh đã hai mươi lăm tuổi rồi, có cô gái tốt như tôi sẵn lòng lấy anh, anh phải quý trọng."

"Hai mươi lăm tuổi cũng không già mà?" Người đàn ông bất lực nói.

Cô gái: "Tôi mới mười chín tuổi, nói khó nghe một chút thì anh là trâu già gặm cỏ non, chồng già muốn lấy vợ trẻ.”

Thẩm Diểu Diểu phì cười thành tiếng, người đàn ông cũng vừa hay nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, ý cười trong mắt cô vẫn chưa tan, cô vội cúi đầu cắn hạt dưa.

Qua một lúc sau, giọng người đàn ông mới vang lên: "Chúng ta không hợp, chúc cô có thể tìm được một người tốt hơn."

Cô gái sững sờ, sắc mặt lúc tái lúc trắng bệch, cô ta đập mạnh lên bàn, hung dữ nói: "Để tôi xem anh có thể tìm được người thế nào?"

Một người đàn ông sao lại nhỏ nhen như thế, đáng đời sống đến từng này tuổi mà cũng chưa có vợ.

"Diểu Diểu, người ta đến rồi." Hoa Tú Ni vỗ cô.

Người đến là hai mẹ con, người mẹ với gương mặt hạt dưa, nở nụ cười, trông rất lương thiện. Nhưng Thẩm Diểu Diểu chú ý được, đối phương thầm quan sát cố từ đầu đến chân, còn nhìn ngực và mông cô, trong mắt thoáng vẻ không hài lòng, chớp mắt nụ cười lại treo trên môi.

Bên cạnh là một thanh niên, dáng người rất lùn, đeo một cặp kính, cười thẹn thùng, thấy cô thì tai đỏ lên.

"Đây là con trai tôi, Lâm Lỗi, năm nay mười chín tuổi, làm việc ở xưởng đồ hộp." Bà Lâm kiêu ngạo nói.

Hoa Tú Ni cười khen: "Đúng là một chàng trai giỏi."