Thẩm Bảo Sơn ấm ức nói: "Bà chị chết tiệt kia đánh em, còn lấy hết đồ ăn ngon trong tủ rồi."
Tɧẩʍ ɖυng Dung: "..."
Thẩm Diểu Diểu, mày đúng là chiếm hời chưa đủ mà!
Chiếm cả đồ của trẻ con!
Tɧẩʍ ɖυng Dung bừng bừng khí thế đến trước cửa phòng, còn chưa gõ cửa thì cửa đã mở, sau đó Thẩm Diểu Diểu mặc váy mới của cô ta đi ra, vừa ngáp vừa hỏi: "Sáng ăn gì?"
Tɧẩʍ ɖυng Dung: "..."
Muốn bốc hỏa, muốn đánh người, muốn khiến Thẩm Diểu Diểu quỳ xuống xin tha.
Nhưng thực lực không đủ, cô ta nuốt nước mắt nói: "Trong nhà không có đồ ăn."
Cướp nhiều đồ ăn của em trai như thế mà còn mặt mũi há miệng đòi ăn.
Thẩm Diểu Diểu đẩy người chắn đường ra, đi vào bếp, nấu cho mình một bát mì trứng cà chua, trước khi cho ra bát, cô còn thêm vài giọt dầu mè.
Thẩm Diểu Diểu ngồi trước bàn ăn, ăn đồ ăn thơm ngon.
Thẩm Bảo Sơn trơ mắt nhìn chằm chằm, thấy chị gái không quan tâm đến mình, cậu ta nuốt nước bọt, nhìn chị gái: "Em muốn ăn."
"Ăn con khỉ!" Tɧẩʍ ɖυng Dung kéo em trai vào phòng chủ chính.
Hai chị em nhìn nhau, ôm đầu khóc lóc.
Tɧẩʍ ɖυng Dung nước mắt lã chã: "Phòng của mình, váy của mình... Hu hu hu."
Thẩm Bảo Sơn giọt lệ tuôn trào: "Óc chó của mình, kẹo của mình... Hu hu hu."
Hai chị em khóc một lúc lâu, giọng khàn đi, uống một ly nước rồi lại khóc tiếp.
"Chị, chúng ta đi tìm anh rể." Thẩm Bảo Sơn lau nước mắt.
Trong túi của anh rể luôn có đồ ngon.
Tɧẩʍ ɖυng Dung cũng lau nước mắt, nhìn chiếc váy nhàu nhĩ trên người mình: "Chị đi thay đồ."
Con gái làm đẹp vì người mình thích, mỗi lần trước khi gặp Cố Hoài, cô ta luôn sửa soạn kỹ càng, nhưng bây giờ chỉ có thể tàm tạm.
Lúc hai người ra ngoài thì thấy trong nhà không còn ai nữa, bèn thở phào một hơi. Tɧẩʍ ɖυng Dung muốn về phòng lấy đồ, đưa tay đẩy cửa thì không đẩy được, cô ta cúi đầu nhìn, một ổ khóa lớn móc ở đó.
Cô ta tức giậm chân, rốt cuộc đây là phòng của ai hả.
"Chị, nhanh lên." Thẩm Bảo Sơn đứng ở cửa giục: "Đừng lề mề nữa."
Tɧẩʍ ɖυng Dung đến phòng trước đây của Thẩm Diểu Diểu, lục trong tủ quần áo cả buổi cũng không tìm được bộ nào thích hợp.
Cái nào cái nấy cũng giặt đến bạt màu, trông thì sạch sẽ nhưng quá nhiều chỗ vá.
Hoàn toàn không mặc ra ngoài được.
Cuối cùng, cô ta tìm được một chiếc váy hơi lớn từ trong tủ quần áo của mẹ cô ta để thay.
Tɧẩʍ ɖυng Dung soi gương, có hơi không dám tin, trông như phụ nữ đã trải qua bãi bể nương dâu.
Cô ta vội rửa mặt, rồi lại bôi kem dưỡng da, dùng giấy đỏ để mím môi.
"Đẹp không?" Cô ta hỏi em trai.
Thẩm Bảo Sơn sốt ruột giậm chân: "Đẹp, đẹp lắm. Chị, nhanh lên, em muốn ăn vịt quay."
Tɧẩʍ ɖυng Dung không vui lườm em trai: "Chỉ biết ăn."
Chạng vạng hơn năm giờ, mặt trời lặn về Tây.
Thẩm Diểu Diểu đi dạo bên ngoài cuối cùng cũng về nhà, vì cô đói rồi.
Đồ bên ngoài đều cần phiếu, cô không có, nhưng cô cũng nghe ngóng được nơi nào có thể đổi.
Hôm khác có thể đi xem, thế giới này không thể mua hàng với không tệ, không chỉ cần có tiền mà còn cần có phiếu.
Trong không gian có đồ ăn, nhưng cô muốn ăn đồ nóng hổi hơn.
Thẩm Diểu Diểu nhanh nhẹn nấu cho mình một bát mì rau, cô đổ ra bát rồi lại thêm vài viên thịt viên và xúc xích để trong không gian.
Ăn xong bát mì thơm ngon, Thẩm Diểu Diểu ngồi thừ trên ghế, thầm tính toán chuyện của mình.
"Cốc cốc cốc."
"Diểu Diều có nhà không? Thím Hoa đây."
Thẩm Diểu Diểu mở cửa thì thấy thím Hoa mặt mày ủ ê, thấy cô thì thở dài.
Thẩm Diểu Diểu: "Sao vậy ạ?"
"Chúng ta vào rồi nói." Hoa Tú Ni vào cửa xong thì đóng lại, ngồi lên ghế: "Mẹ kế của cháu đúng là không phải người tốt gì."
Thẩm Diểu Diểu nhướng mày.
Hoa Tú Ni nói: "Chẳng phải thím bảo muốn giới thiệu đối tượng cho cháu sao? Buổi sáng đi tìm một phen, đều đồng ý cả rồi, kết quả vừa nãy đến nhà thím nói không được, thím hỏi tại sao thì người ta bảo là cháu đánh cha cháu, bóp cổ mẹ kế, còn cướp phòng của chị gái, không thích hợp làm vợ. Thím bảo đó là nói vớ vẩn, cháu không phải loại người này, sau đó người ta nói đây là chính miệng mẹ kế của cháu nói, cha cháu cũng thừa nhận rồi."