Chương 12

Tɧẩʍ ɖυng Dung cũng nhìn mẹ mình với vẻ khó hiểu, hỏi: "Mẹ, chắc không phải mẹ không dám vào đấy chứ?"

Tần Mỹ Lan lườm con gái, đáp: "Mẹ là kiểu người đó à? Quên đem chìa khóa mà thôi."

Bà ta đưa tay gõ cửa một lúc lâu, nhưng mãi không có ai mở cửa, trong nhà cũng không có động tĩnh gì.

"Con nhóc chết tiệt, chắc không phải đêm không về đấy chứ!" Tɧẩʍ ɖυng Dung khó giấu kích động.

Khoảng thời gian này, Hội thanh niên trí thức đã đến tận nhà để giục rồi, kiểm tra tình hình cá nhân, người có điều kiện phù hợp thì nhanh chóng báo danh về nông thôn, còn có tìm được nơi tốt.

Con nhóc Thẩm Diểu Diểu kia cũng sốt ruột rồi chứ gì!

Người đàn ông dẫn con gái nhà người ta qua đêm không về nhà thì có thể tốt đẹp gì chứ!

Cô ta không khỏi bật cười thành tiếng.

Tần Mỹ Lan lắc đầu: "Không thể nào, không ai có thể thích nó."

Bà ta đoán: "Có thể là ngủ quên rồi, con gọi nó xem."

Tɧẩʍ ɖυng Dung đáp một tiếng, vừa gõ cốc cốc vừa gọi: "Thẩm Diểu Diểu, mau mở cửa, bọn tao về rồi."

Hồ Đại Xuân nhà bên nghe thấy động tĩnh thì khoác áo, vừa ngáp vừa nói: "Ban nãy tôi thấy Hoa Tú Ni đến tìm Diểu Diểu, liệu con bé có đến nhà bà ấy không."

Tần Mỹ Lan lập tức cau mày.

Hoa Tú Ni, sao ở đâu cũng có mặt bà ta vậy? Đáng ghét chết đi được!

"Dung Dung, con xuống lầu xem thử."

Tɧẩʍ ɖυng Dung vừa nhớ đến sức mạnh của Thẩm Diểu Diểu thì sợ, bước chân chậm chạp không chịu đi, bị mẹ cô ta trừng mắt mới rề rà xuống lầu.

Quay đầu lại thì thấy mẹ cô ta dịu dàng dỗ em trai, cô ta bèn bĩu môi.

Từ khi có con trai, con gái không còn là con gái cưng nữa.

Khoảng cách có xa đến mấy thì chỉ cần cất bước rồi cũng sẽ tới, cô ta đến trước cửa nhà họ Triệu thì nghe thấy tiếng cười nói bên trong, bèn trợn trắng mắt, đưa tay gõ cửa.

"Ai đấy?"

"Là cháu, Tɧẩʍ ɖυng Dung."

"Đến ngay đây."

Htm vừa mở cửa thì quan tâm hỏi: "Cha cháu thế nào rồi?"

Tɧẩʍ ɖυng Dung nhìn vào trong nhà, thấy Thẩm Diểu Diểu đang chơi với Ba Đóa Hoa, cô ta cố ý lớn giọng nói: "Bị thương rất nặng, nhập viện rồi, lát nữa mẹ cháu còn phải đến bệnh viện chăm sóc."

Hoa Tú Ni ngạc nhiên: "Nặng vậy à, lúc đó cha cháu đánh mạnh bao nhiêu mà không kịp phanh lại vấp phải ghế thế?"

"Gì cơ?" Tɧẩʍ ɖυng Dung mặt đầy khó hiểu.

Hoa Tú Ni thấy cô ta không muốn nói bèn lắc đầu: "Không có gì."

Bà ta quay đầu vào nhà gọi: "Diểu Diểu, Dung Dung đến tìm cháu này."

Thẩm Diểu Diểu đứng dậy, nhìn Tɧẩʍ ɖυng Dung ở cửa, nhàn nhạt nói: "Đi thôi!"

Tɧẩʍ ɖυng Dung trộm liếc một cái, vẻ mặt bình tĩnh, chắc sẽ không động tay đánh người đâu nhỉ?

Nhưng trên đường, cô ta cũng không dám nói chuyện, chậm chạp đi ở phía sau.

Tần Mỹ Lan vừa thấy Thẩm Diểu Diểu thì vô thức ôm con trai vào lòng, cố ra vẻ bình tĩnh: "Mau mở cửa đi! Tao còn phải đến bệnh viện với cha mày."

"Két!"

Thẩm Diểu Diểu đẩy mở cửa, nói: "Không cần nói với tôi, dù sao tôi cũng không đi."

Kiếp này cô muốn làm một đứa con gái bất hiếu.

Cô thề với trời!

Hai mẹ con tức mà không dám nói, trơ mắt nhìn Thẩm Diểu Diểu đi vào trong căn phòng vốn thuộc về Tɧẩʍ ɖυng Dung, sau đó đóng sầm cửa lại.

Tɧẩʍ ɖυng Dung tức giậm chân: "Mẹ, mẹ nhìn nó kìa."

Tần Mỹ Lan hít sâu một hơi, giữ tay cô ta: "Nhịn đi, cha con còn không phải đối thủ của nó."

Tɧẩʍ ɖυng Dung phát điên.

"Mẹ, con đói rồi." Thẩm Bảo Sơn sờ bụng.

Tần Mỹ Lan lấy hai miếng bánh óc chó trong tủ đựng thức ăn ra cho con trai và con gái, rồi nói với con gái: "Mẹ đến bệnh viện trước đây, đợi em trai con ngủ rồi thì con hẵng nghỉ ngơi."

Tɧẩʍ ɖυng Dung trợn trắng mắt nói: "Phòng con bị chiếm rồi, con ngủ ở đâu?"

Tần Mỹ Lan lại hít sâu một hơi: "Con ngủ tạm ở phòng kia đi, đợi mẹ từ bệnh viện về rồi dọn cho con."

Nếu con gái riêng vẫn ngoan ngoãn như trước đây, chắc chắn bà ta sẽ đuổi con gái riêng ra khỏi phòng, nhưng bây giờ Thẩm Diểu Diểu như biến thành một người khác, bà ta thực sự không đối phó được. Chỉ có thể tạm thời để con gái chịu ấm ức rồi.