Chương 50

Quả nhiên, sau khi xác nhận cô ly hôn không phải vì vấn đề lối sống sinh hoạt, thầy Dương dứt khoát viết giấy chứng nhận cho cô.

Tuy đi xe buýt đến rồi lại về rất mệt, nhưng lại đỡ được rất nhiều phiền phức, Giang Nam cảm thấy rất đáng.

Trình Đăng Lâm nghe xong cũng không nói gì, im lặng vài giây rồi liền đồng ý.

Sau cái đêm giật mình nhận ra sự thay đổi của vợ, anh ta cũng không muốn níu kéo cô nữa, gia đình này quá vất vả, nên để cho cô được giải thoát.

Việc xin giấy giới thiệu của Trình Đăng Lâm không mấy suôn sẻ, lãnh đạo không đồng ý cho anh ta ly hôn: "Tiểu Trình à, cậu là nhân viên công chức, không lẽ không biết ly hôn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị và tương lai con cái sau này sao?"

Vị lãnh đạo này rất coi trọng Trình Đăng Lâm, không muốn anh ta tự hủy hoại tương lai của mình.

Thời đại này mà nói "ly hôn vì tình cảm rạn nứt" sẽ bị quy chụp là "tư tưởng tiểu tư sản", nếu như là vài năm trước thì đã bị lôi ra phê bình chỉ trích rồi. Bây giờ cách mạng mới vừa kết thúc, hoàn cảnh vẫn chưa hoàn toàn thay đổi, tư tưởng của lãnh đạo Trình Đăng Lâm cũng chưa thay đổi theo.

Nhưng Trình Đăng Lâm vẫn kiên quyết, không được phê duyệt thì sẽ ở lì trong văn phòng lãnh đạo không đi, lãnh đạo bị làm phiền đến mức không có cách nào đành phải nghiến răng nghiến lợi phê duyệt cho anh ta.

Giang Nam đã chờ ở cổng đơn vị của Trình Đăng Lâm một lúc lâu.

Nếu biết Trình Đăng Lâm và lãnh đạo tranh cãi vì chuyện này, nhất định cô sẽ nói với bọn họ rằng, chỉ hai năm nữa thôi, luật hôn nhân sẽ được cải cách, thật sự thực hiện hôn nhân tự do, những ảnh hưởng và vấn đề mà mọi người lo lắng sẽ không còn tồn tại nữa.

Hai người đến đồn công an làm thủ tục, quả nhiên lại bị thuyết phục hòa giải, hai người bình tĩnh nghe người ta nói xong, kiên quyết nói muốn ly hôn, chọc cho cán bộ đồn công an tức giận: "Hai người sao cứ cố chấp mãi thế!"

Không còn cách nào khác, đành phải làm thủ tục cho bọn họ.

Sau khi hai người rời đi, một cán bộ khác mới nói với người vừa làm thủ tục: "Cậu lo chuyện bao đồng làm gì, hai vợ chồng người ta không cãi nhau ầm ĩ, phân chia tài sản, quyền nuôi con đều không có bất đồng ý kiến, liếc mắt một cái là biết đã bàn bạc kỹ càng quyết tâm ly hôn rồi, cậu có khuyên cũng vô ích."

Sau khi Giang Nam và Trình Đăng Lâm nhận được giấy ly hôn, một người thì về nhà, một người thì quay lại đơn vị.

Trước khi chia tay, Giang Nam sớm nói chào tạm biệt Trình Đăng Lâm: "Lúc anh về đến nhà thì tôi đã đi rồi, anh quan tâm đến Trình Hạo hơn một chút, cuối tháng tôi sẽ đến thăm nó."

Trình Đăng Lâm vẫn luôn giữ im lặng, gật gật đầu, cô đơn rời đi.

Giang Nam về nhà lấy đồ, cha mẹ Trình và Trình Di Tâm đều ở nhà, nhìn cô bận rộn ra vào.

Mẹ Trình vẫn còn phàn nàn: "Cả cái chậu rửa mặt cũng mang đi? Sao nó không vét sạch cái nhà này mang luôn đi! Còn có mặt mũi lấy đi một nửa tiền tiết kiệm của Đăng Lâm, cũng không nhìn lại xem lương nó được bao nhiêu!"

Cha Trình bất đắc dĩ nhìn vợ: "Vậy bà đi đòi lại đi?"

Mẹ Trình lập tức im bặt, bà ta không ngu ngốc, Giang Nam còn đang nắm thóp con gái bà ta, bà ta không dám tùy tiện chọc vào cô nữa.

Giang Nam đi đi lại lại vài chuyến, chuyển hết đồ đạc lên chiếc xe ba gác đã gọi, xoa đầu Trình Hạo rồi nói một câu "Mẹ đi đây", sau đó thì lên xe không quay đầu lại rời đi, để lại gia đình nhà họ Trình bực bội khó chịu.

Bác lái xe ba gác giúp cô chuyển đồ lên xe buýt xong mới nhận tiền rời đi, Giang Nam tìm một chỗ trống ngồi xuống, chờ xe chạy.

"Chị?"

Cô đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Giang Nam mở mắt ra, chẳng phải đây là cậu em họ "miệng rộng" của nguyên chủ sao?

Chỉ thấy cậu ấy đang dìu một người đàn ông cao lớn đội mũ lưới, phấn khích đi về phía cô, sau khi đặt người đàn ông kia ngồi xuống xong, cậu ấy quay đầu nhìn Giang Nam, nụ cười trên mặt bỗng chốc cứng đờ, kinh ngạc không kìm chế được kêu lên: "Chị, chị đã sinh con rồi sao?!"