Biết được những tình tiết ghê tởm trong tương lai, nhìn rõ bản chất thật sự của người chồng nɠɵạı ŧìиɧ và đứa con trai ích kỷ, cô ấy chắc chắn có thể hoàn toàn thoát khỏi xiềng xích của cái gọi là tình yêu và tình thân, không còn gì vướng bận mà phấn đấu rồi chứ?
Giang Nam vừa nghĩ, vừa yên lặng tính toán tài sản trên danh nghĩa của cô, mặc kệ nguyên chủ dự định gây dựng sự nghiệp, hay là cố gắng nâng cao bản thân tiếp tục sự nghiệp của cô, đều đủ bảo đảm nửa đời sau của cô.
Mà cô, cũng nên điều chỉnh tâm tình, nhanh chóng thích nghi với thời đại này, bắt đầu kế hoạch nghỉ hưu của mình.
Giang Nam cẩn thận ngẫm lại, đây thật sự là một thời đại thích hợp để dưỡng lão: ào đại học có trợ cấp, tốt nghiệp đại học được phân công việc làm, đơn vị công tác có ký túc xá, còn có thể được phân nhà phúc lợi... có thể nói mọi mặt trong cuộc sống đều được nhà nước bao trọn.
Dù đang trong thời kỳ kinh tế phát triển mạnh, nhịp sống và công việc cũng tương đối chậm, áp lực gì đó, đối với một người lao động lâu năm như cô, gần như là không có.
Giang Nam kìm được chạm vào gương mặt trẻ hơn mười tuổi của mình, nghĩ vậy, cuộc trao đổi giữa cô và nguyên chủ này cũng được cho là -- mọi người đều đạt được điều mình muốn?
Cô càng nghĩ càng thấy đúng, trong nháy mắt đã dấy lên ý chí chiến đấu, cúi người mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, cầm một quyển vở kẻ ô và nửa đoạn bút chì của con trai, bắt đầu lên kế hoạch.
Không biết từ lúc nào, tiếng va chạm của bát đũa trong phòng khách dần im lặng, tiếng trẻ con vui đùa vang lên, Giang Nam đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng gọi "chị dâu ", sau đó liền thấy có người bước vào.Giang Nam gập cuốn vở lại, cẩn thận quan sát người đến: một người đẹp điển hình của thời đại này, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn như ngọc, đôi mắt phượng mày ngài, sống mũi cao thẳng thanh tú, chiều cao trung bình, dáng người cân đối, khí chất dịu dàng, giống như một đóa hoa bách hợp thanh tao mà kiên cường.
So với nguyên chủ xinh đẹp sắc sảo nhưng hai năm gần đây lại trở nên gầy gò hốc hác trông có phần dữ dằn, thì quả thật người đến này trông dễ mến hơn nhiều.
"Chị dâu, chị thấy đỡ hơn chút nào chưa?" Giọng nói dịu dàng cất lên hỏi, lại nhìn bát mì còn một nửa của Giang Nam, cô nàng lo lắng hỏi han: "Chị thấy không ngon miệng sao? Hay là chị thấy trong người khó chịu, có cần gọi điện cho anh cả về đưa chị đi bệnh viện khám lại không?"
Nghe thấy một tràng lời quan tâm như vậy, ai mà chẳng khen một câu "Cô em chồng này thật chu đáo", nhưng thực ra, hôm nay mới là lần thứ hai Giang Nam gặp cô em chồng cũng chính là nữ chính này.