Chương 47

Giang Nam nghe cách gọi này mà dở khóc dở cười. Trước đây nguyên chủ chỉ giúp trường bắt rắn một lần, lại còn tận tình chỉ bảo đầu bếp nhà ăn cách ngâm rượu mật rắn như thế nào, vậy mà đã bị cậu em họ “miệng rộng” đi rêu rao khắp nơi rằng: Cô ấy là cao thủ bắt rắn, dựa vào nghề bắt rắn này để kiếm tiền học phí nuôi thân.

Dù nguyên chủ đã giải thích nhiều lần nhưng thầy cô, bạn bè vẫn giữ nguyên suy nghĩ, thường gọi cô ấy là "cô gái bắt rắn".

Bởi vì cô ấy quả thật đã từng đi bắt rắn thật hơn nữa còn làm túi mật rắn khô để bán cho trạm thu mua, nhưng chỉ là số ít, cô ấy bắt gặp lúc lên núi đào rễ sắn hoặc bắt rết, tránh cũng không được nên mới ra tay.

Không ngờ mười năm trôi qua, vẫn còn người nhớ đến biệt danh này.

Giang Nam cười thở dài: "Thầy Dương, thầy vẫn còn nhớ em ạ?"

Hiệu trưởng Dương nghiêm mặt, giọng điệu lại có chút trêu chọc: "Học sinh có thành tích tốt tôi đều nhớ, huống chi em còn có một kỹ năng đặc biệt dễ nhận biết như vậy."

Giang Nam bất đắc dĩ cười, lại nghe thấy hiệu trưởng Dương nói: "Tuy nhiên nhớ là một chuyện, công việc là một chuyện, tôi sẽ không vì em từng là học sinh của tôi mà nương tay đâu."

"Đó là điều đương nhiên ạ." Giang Nam gật đầu, cô vô cùng tự tin, cũng không muốn nỗ lực của mình bị gán mác thiên vị, đi cửa sau.

Cứ như thế, Giang Nam bắt đầu dạy thử, hiệu trưởng Dương đặc biệt gọi một lớp học sinh năm hai đến dự giờ. Những học sinh này đều có nền tảng tiếng Anh, giáo viên dạy tốt hay không đều có thể phân biệt được.

Vừa nghe Giang Nam cất tiếng, hiệu trưởng Dương đã kinh ngạc ngẩng đầu lên, ông đẩy đẩy gọng kính. Ông yêu cầu rất cao về khả năng nghe, nói, đọc, viết cơ bản của giáo viên tiếng Anh, nhìn cô viết bảng, đánh vần thành thạo nhanh chóng, ông hài lòng gật đầu.

Sau đó, cho dù là kiến

thức đã chuẩn bị sẵn của Giang Nam, hay là thiết kế tình huống đối thoại tương tác, khuyến khích học sinh ngại ngùng chủ động nói tiếng Anh đều khiến hiệu trưởng Dương không khỏi khen ngợi.

45 phút của tiết học khiến cả học sinh và giáo viên đến dự giờ đều còn chưa thỏa mãn. Giang Nam đương nhiên vượt qua bài dạy thử với số phiếu tuyệt đối. Hiệu trưởng Dương lập tức viết giấy chứng nhận trúng tuyển của nhà trường cho cô, đồng thời bảo giáo viên hậu cần dẫn cô đi tham quan, sắp xếp xong ký túc xá giáo viên, sợ cô sẽ chạy mất.

Giang Nam bất đắc dĩ mỉm cười, xác nhận thời gian đi làm với giáo viên hậu cần rồi nói cảm ơn, sau đó mới chậm rãi rời đi.