Giang Nam cười khẩy một tiếng, bọc lớp vỏ lãng mạn bên ngoài sự bẩn thỉu thì sẽ trở nên cao thượng sao?
Đừng có làm người ta ghê tởm nữa.
Cô lạnh lùng nói: "Trình Đăng Lâm, anh đừng tưởng tôi nói chuyện tố cáo chỉ là đùa, tôi thật sự làm được đấy."
"Anh vẫn không hiểu rốt cuộc là vì sao?" Trình Đăng Lâm bực bội gãi đầu, giải thích hết những gì anh ta nghĩ được trên đường đi với Giang Nam.
Nhưng Giang Nam vẫn thờ ơ.
Anh ta chỉ có thể tức giận bất lực: "Trình Hạo thì sao? Hạo Hạo phải làm thế nào? Em muốn để con trở thành một đứa trẻ không có mẹ sao? Còn anh, anh đến đơn vị xin giấy giới thiệu, người ta hỏi anh tại sao lại ly hôn, anh phải nói sao? Người ta sẽ chỉ nghĩ rằng anh ruồng bỏ người vợ không thể sinh con mà thôi!"
Giang Nam bình tĩnh nhìn anh ta: "Tôi sẽ đưa tiền nuôi con định kỳ, có thời gian sẽ đến thăm con. Còn lý do ly hôn, chỉ cần không ảnh hưởng đến danh dự và lợi ích của tôi, anh muốn giải thích với bên ngoài như thế nào cũng được."
Đứa con trai bất hiếu kia chưa chắc đã muốn gặp cô, cô chỉ cần thay mặt nguyên chủ hoàn thành nghĩa vụ nuôi con hết sức là được, việc giáo dục gì đó thì cứ để ông bà nội và cha ruột nó lo, dù sao Trình Hạo ngoại trừ việc bất hiếu ra, cuộc đời của nó cũng khá tốt đẹp, cô sẽ không nhúng tay vào nữa.
Còn về phần Trình Đăng Lâm, càng không liên quan gì đến cô.
"Chờ tôi hết tháng cữ, chúng ta sẽ đi làm thủ tục. Anh nói chuyện với cha mẹ và em gái anh đi, tôi không muốn mấy ngày cuối cùng còn ồn ào khó chịu."
Trước đây nguyên chủ làm việc ba ca, vì mấy đồng tiền tăng ca một tháng mà làm việc liều sống liều chết, cô ấy xứng đáng được mẹ Trình chăm sóc trong thời gian ở cữ.
Giang Nam đơn phương quyết định, cũng không quan tâm phản ứng của Trình Đăng Lâm như thế nào, đổ nước ngâm chân xong thì lên giường ngủ, ngủ một giấc không mộng mị.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Trình Đăng Lâm đã không còn ở đó.
Giang Nam vẫn rửa mặt, ăn sáng như mọi khi, sau đó ôn tập, hiếm khi nhà họ Trình không ồn áo có chuyện.
Buổi chiều, mẹ Trình ra ngoài mua đồ dùng cho Trình Di Tâm đi học đại học, Trình Di Tâm đi tìm người giải quyết chuyện áo khoác lông, cha Trình không thể ở nhà một mình với con dâu nên dắt theo cháu trai, cháu gái đi chơi cờ với mấy người bạn già.
Giang Nam đang đi lại trong phòng khách, vận động một chút sau khi ngồi lâu, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.