Chương 14

Đây mới gọi là được voi đòi tiên!

Mẹ Trình kêu "Oa" một tiếng khóc lớn, tiếng khóc lớn đến mức có thể khiến hàng xóm xung quanh đều nghe thấy: "Tiểu Nam, rốt cuộc hôm nay con muốn làm gì hả? Nhất định phải phá tan cái nhà này con mới vừa lòng sao!"

"Đúng vậy ạ," Giang Nam thản nhiên đáp, lại bổ sung một câu: "Con không muốn như thế này nữa."

Tiếng khóc của mẹ Trình "Ực" một tiếng im bặt, nước mắt nước mũi tèm lem, vẻ mặt nhăn nhó.

Nghe thấy cha Trình đi lấy tiền, Trình Di Tâm định ra ngoài an ủi mẹ Trình cũng ngây người.

Người phụ nữ này đang nói gì vậy?

Giang Nam mặc kệ hai mẹ con họ, ung dung thong thả đi đến ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh bàn ăn.

Ban đầu cô định chờ hết tháng cữ rồi mới nói chuyện ly hôn, không ngờ hôm nay vì chuyện tiền nong, lời nói cứ thế tuôn ra, vậy thì nói sớm một chút, đỡ phải ngày nào cũng phải tốn sức ứng phó với hai mẹ con nhà này, vừa thấp kém vừa phiền phức.

"Phân chia rõ ràng tài sản rồi mới ly hôn được chứ ạ?"

"Ly... Ly hôn?" Mẹ Trình run rẩy lên tiếng, sao lại đến mức ly hôn?

Trong chớp mắt, bà ta lắc đầu, không thể nào! Con dâu không thể có dũng khí mà đòi ly hôn, trước tiên không nói đến nhà mẹ đẻ ăn thịt người không nhả xương của cô, chỉ với việc cô không thể sinh con lại là người đã từng ly hôn, người đàn ông nào mà thèm lấy! Chắc chắn là đang muốn lấy chuyện ly hôn ra để uy hϊếp bọn họ đưa tiền.

Nghĩ vậy, mẹ Trình bình tĩnh lại, tiếp tục khóc lóc thảm thiết nói: "Tiểu Nam, mẹ đã làm gì sai con nói mẹ nghe, sao lại phải ly hôn chứ? Có phải con vẫn còn ấm ức chuyện tiền bán công việc của Di Tâm không!"

Giọng nói càng lúc càng lớn, người nghe ngóng hóng chuyện tụ tập trước cửa ngày càng đông, mơ hồ còn có thể nghe thấy có người hỏi "Có chuyện gì vậy?".

Mẹ Trình càng khóc càng hăng: "Tiểu Nam, chúng ta để Di Tâm cầm số tiền bán công việc là vì nghĩ nghèo cho sạch, rách cho thơm, nó một mình ở bên ngoài, lỡ như bị ốm đau hay gặp chuyện gì thì còn có cái để xoay sở, sao con lại tính toán cả chuyện này..."

"Nhà bác Trình có chuyện gì vậy, có cần giúp đỡ không?" Một người đàn ông nhiều chuyện gõ cửa, cà lơ phất phơ hỏi, nghe là biết muốn vào xem kịch hay.

"Không có việc gì." Mẹ Trình đáp, giọng nói nghẹn ngào, uất ức, càng khiến người ta suy đoán được nhiều hơn.

Quay đầu lại thấy Giang Nam bịt chặt tai, nheo một mắt, vẻ mặt hóng hớt nhưng lại như thể chê tiếng mẹ Trình chói tai.

Nguyên chủ chưa từng có vẻ mặt quái gở như vậy, điều này khiến Trình Di Tâm ngây người: Đây có phải là chị dâu cả ngày chỉ biết cặm cụi làm việc của cô ta không vậy?