Chương 13

Cô quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa phòng Trình Di Tâm, đông tĩnh lớn như vậy mà cô ta cũng không ra xem thử.

Giang Nam cười khẩy, nữ chính trong phim này chính là như vậy, muốn gì cũng có người xung phong ra trận thay cô ta, bản thân cô ta chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, làm người xấu thì để người khác làm, cô ta chỉ việc bày ra vẻ mặt khó xử, sau đó "chân thành tha thiết" nói với người giúp đỡ mình mấy câu, kể lể sự khó xử của bản thân, rồi nói cảm ơn là xong, lại còn có thể tạo dựng hình tượng yếu đuối, lương thiện.

Đáng tiếc, ở trong bộ phim này, Giang Nam là một vai "ác".

Cô đứng thẳng dậy, đi thẳng đến trước cửa phòng gõ cửa: "Em gái, vẫn chưa đếm xong tiền sao? Hay là không đổi được? Không sao, em cứ đưa đây, chị có tiền lẻ."

Bên trong im lặng hồi lâu không thấy trả lời, Giang Nam tiếp tục gõ.

Mẹ Trình tức giận đến mức run cả người, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu Nam, con nhất định phải ép Di Tâm đến như vậy sao!"

Giang Nam tỏ vẻ khó hiểu: "Mẹ, sao lại là con ép..."

"Đủ rồi, bao nhiêu tiền, cha đưa cho con!" Cha Trình không nhịn được nữa, ông ta không muốn xem trò hề này tiếp tục.

Giang Nam nhướng mày, cười nói: "Bảy mươi hai đồng hai hào năm xu ạ, cảm ơn cha."

Chỉ cần lấy được tiền, ai đưa cũng được, bảo sao nói con cái là nợ của cha mẹ.

Nhìn thấy cha Trình lập tức xoay người về phòng lấy tiền, Giang Nam không khỏi cảm thán, quả nhiên là cha mẹ của nữ chính, nói thật, cha mẹ Trình đối xử với Trình Di Tâm thật sự không chê vào đâu được, cưng chiều đến tận xương tủy, làm con gái của một nhà như vậy thật hạnh phúc.

Nhưng đối với người con dâu bị hút máu này thì lại rất không thân thiện!

Giang Nam lập tức ném đi chút cảm giác vừa nảy sinh kia.

Không lâu sau, cha Trình đi ra, ông ta đứng trước cửa phòng đưa tiền về phía mẹ Trình, mẹ Trình lại đi qua nhận lấy, bất đắc dĩ đưa cho Giang Nam.

Giang Nam cười tủm tỉm nhận lấy, đếm ở trước mặt hai người, xác nhận đủ rồi mới nói: "Cảm ơn cha mẹ, em gái có được cha mẹ như hai người thật sự rất hạnh phúc!"

Nhưng mà...

Nếu đã thoải mái, hào phóng như vậy thì rất thích hợp để đòi nợ.

Vì vậy, Giang Nam nói to với cha Trình đã sớm vào phòng: "Đúng rồi cha, vừa nãy cha nói Trình Đăng Lâm chăm sóc em gái của mình là chuyện đương nhiên, con không có tư cách can thiệp, con thấy cha nói đúng, nhưng con là chị dâu, xét về tình hay lý đều không có nghĩa vụ nuôi dưỡng em chồng đúng không ạ? Vậy cha trả lại số tiền sinh hoạt con đã đưa thừa trong mấy năm nay cho con đi!"

Giọng nói trong trẻo, rõ ràng của Giang Nam khiến cha mẹ Trình ở cả trong phòng lẫn ngoài phòng cảm thấy choáng váng.