- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan
- Chương 46
Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan
Chương 46
Editor: Hannah
Lạy xong, Trương Manh lại lập tức ra đồng làm việc.
Bấy giờ mọi người trong thôn đều biết hôm nay là ngày giỗ ba mẹ Trương Manh, ai cũng đều có ý tốt, cố gắng nói mấy lời khiến người ta vui để dỗ dành cô.
Trong lúc đoàn người có ý tốt xây dựng bầu không khí, chút đau xót trong đầu Trương Manh cũng chậm rãi được xua đi rồi.
Gần đến giờ hoàn công, một cậu bé chừng tám tuổi hoảng hốt chạy tới tìm Trương Manh.
"Chị Trương ơi, không hay rồi, Trương Đào có chuyện rồi, cậu ấy rơi xuống sông." Cậu bé này tên Trương Gia Minh, là một thành viên trong đám bạn tốt của Tiểu Trương Đào.
Trương Manh bị dọa đến mức cái cuốc trên tay rớt xuống. Cô lập tức chạy nhanh về phía bờ sông.
Khi cô chạy tới nơi, trên bờ sông đã có không ít thôn dân tụ tập.
Trong đó đã có hai, ba thôn dân nam đang tìm vớt người.
Lòng Trương Manh nóng như lửa đốt, nhìn con sông yên ả, nước mắt cô không kìm được mà chảy xuống.
Đúng lúc này, không biết trong đám người có ai lớn tiếng la lên một câu: "Tìm được rồi."
Trương Manh vội vã ngẩng đầu nhìn về phía giữa sông, thấy lúc này em trai đáng yêu của mình được một thôn dân nam ôm từ dưới nước lên bờ, không còn chút sức sống nào cả.
Cô đi ngay tới trước, nhìn khuôn mặt tái nhợt của em trai: "Đào Nhi, là chị của em đây, em mở to mắt ra nhìn chị đi."
"Tiểu Manh, xin lỗi cô nhiều. Em trai cô, cậu bé... có thể nó chết rồi." Khuôn mặt thôn dân nam ôm Trương Đào đầy áy náy, nói Trương Manh biết sự thật này.
Trương Manh vừa ngẩng đầu lên, bỗng cô nhìn thấy một gã đàn ông sũng nước đứng nơi giữa sông. Không, phải gọi là quỷ nước.
Hai mắt quỷ nước nhìn chằm chằm Tiểu Trương Đào phát ra ánh sáng xanh lục.
Lúc này Trương Manh lập tức nhớ tới một câu chuyện cổ về quỷ nước cô từng đọc được trong sách.
Lại nói, bình thường người chết đuối thì hồn phách sẽ ở lại dưới nước, cũng chính là quỷ nước. Quỷ nước này không thể đầu thai ngay, chỉ có thể tìm được thế thân rồi mới rời khỏi nơi chết kia được, xuống âm phủ chuyển thế đầu thai.
Nếu cô không đoán nhầm, bây giờ em trai cô chính là thể thân mà nam quỷ nước này tìm được.
Trương Manh lập tức đoạt lấy Tiểu Trương Đào, đặt cậu bé xuống đất, sai đó gọi mấy thôn dân tới thì thầm vài câu. Trong mắt mấy thôn dân hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng họ vẫn gật đầu.
Trương Manh lập tức ngồi xổm xuống trỏ mấy cái lên trán Tiểu Trương Đào và những người khác, miệng lẩm nhẩm vài câu chú ngữ.
Trỏ xong, cô lập tức đưa mắt ra hiệu với mấy thôn dân mình dặn dò khi nãy.
Bọn họ lập tức lớn giọng hô: "Ơ, mọi người nhìn đi, Tiểu Đào tỉnh lại rồi, cậu bé không sao cả!"
"Đúng rồi, may quá đi mất, nếu còn ở ngốc trong nước thêm chút nữa, mạng này của Tiểu Đào cũng không còn rồi."
Quỷ nước đứng giữa sông vừa nghe mấy thôn dân trên bờ nói vậy, trong mắt hiện vẻ nôn nóng. Anh ta lập tức cúi đầu mở lòng bàn tay của mình ra, bỗng một luồng sáng nhiều màu sắc bay vụt từ đó ra ngoài, lao về phía Tiểu Trương Đào ở bên này.
Ngay lúc luồng sáng kia bay tới đây, Trương Manh lập tức đưa tay ra chạm vào, nắm cái luồn sáng kia một cách chính xác, đẩy mạnh vào người Tiểu Trương Đào.
Lúc này, Tiểu Trương Đào nằm trên đất lớn tiếng họ mấy cái, miệng toàn là nước.
"Chị ơi." Tiểu Trương Đào vừa tỉnh lại sợ hãi, lập tức nhào vào lòng của Trương Manh.
Ôm em trai đã tìm lại được, hai dòng nước mắt kích động chảy xuống từ khóe mắt Trương Manh.
Thật tốt, cuối cùng ở kiếp này cô đã cứu được em trai.
Lúc hai chị em đang ôm nhau, quỷ nước đứng ở giữa sông đầy không cam lòng, tiến vào trong nước một lần nữa.
“Chị ơi, em sợ quá, em đang chơi ở trong nước thì đột nhiên không biết bị thứ gì đó nắm chân không cho lên bờ, thật đáng sợ.” Tiểu Trương Đào vừa nói xong, người dân trong thôn ở bên cạnh lập tức anh một câu tôi một câu kể lại chuyện xưa của con sông này.
“Chắc chắn là quỷ nước đã kéo Tiểu Đào xuống đấy, tôi nghe người thế hệ trước từng nói cứ cách vài năm thì con sông này lại có một người chết chìm.”
“Đúng vậy, tôi cũng từng nghe nói, con sông này rất quỷ quái, nghe nói mấy năm trước có một người ở nơi khác đi qua bờ sông của chúng ta, đột nhiên hoa mắt vọt vào sông, may mắn lúc đó có người đi ngang qua cứu được. Nếu không cái mạng kia đã phải đưa cho con sông này rồi.”
Trương Manh an ủi em trai bị dọa sợ, nghĩ tới chuyện cô vừa vặn nhìn thấy quỷ nước giữa sông, ánh mắt lóe lên một tia quyết định.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan
- Chương 46