Editor: Hannah
Cố Minh Đài chỉ vị trí trống bên cạnh: “Đồng chí Trương, muốn nói chuyện gì, có phải chúng ta cũng nên ngồi xuống trước rồi từ từ trò chuyện không.”
Mặt già của Trương Manh lại đỏ lên: “Thật ngại quá, mời ngồi.”
Không biết tại sao, mỗi lần gặp anh, hình như cô luôn làm một vài chuyện ngốc nghếch.
“Không biết đồng chí Trương có biết dạo gần đây bên ngoài không được bình yên, rất nhiều nơi đã xảy ra một vài chuyện khiến người ta
không thể tin được hay không?”
Trương Manh ngại ngùng lắc đầu: “Em không biết, em chỉ đi gần nhà, ngay cả tỉnh em cũng chưa từng đến, chuyện bên ngoài em thật sự không rõ lắm.”
Cổ Minh Đài gật đầu: “Không sao, đồng chí Trương biết chuyện kế tiếp là được rồi. Mấy ngày trước quốc gia bí mật quyết định tổ chức một nhóm người có lý tưởng có năng lực chuyên môn để thành lập tổ diệt trừ dị biệt, tôi đã đề cử em với bên trên.”
Trương Manh kinh ngạc há miệng, chỉ chính mình: “Anh đề cử em á? Sao em làm được chứ? Không được đâu.”
Cố Minh Đài thấp giọng cười: “Đồng chí Trương, em đừng quá khiêm tốn, bản lĩnh của em anh cũng biết được đại khái rồi. Bản lĩnh hiện nay của em hoàn toàn có thể đảm nhận được nhiệm vụ của bên tổ chức kia, không cần sợ.”
Trương Manh cắn môi, cuối cùng nói ra chuyện cô không yên tâm nhất trong lòng: “Em không muốn rời khỏi người nhà của em, cho nên xin lỗi, có lẽ em phải phụ sự kỳ vọng của anh rồi. Em không thể vào tổ diệt trừ dị biệt gì đó của anh được.”
Cố Minh Đài thấp giọng cười: “Nếu tôi nói tham gia tổ chức đó, em vẫn có thể tiếp tục ở lại đây, không cần rời xa người nhà của em, chỉ khi có nhiệm vụ mới ra ngoài, em có thể đồng ý không?”
Không ngờ lại là kết quả này, Trương Manh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
“Vậy tham gia tổ chức đó, em có được lãnh lương không?” Hỏi xong, Trương Manh thấy anh cười tủm tỉm nhìn mình, xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chuyện này có gì buồn cười đâu, trong nhà chỉ có một mình em kiếm tiền, nếu em tham gia tổ diệt trừ dị biệt gì đó mà không được lãnh lương thì chẳng phải nhà em sẽ bị đói chết sao!”
Cổ Minh Đài nhịn cười gật đầu: “Đúng vậy, em nói rất đúng, em yên tâm, phúc lợi của tổ chức này rất tốt, tiền lương mỗi tháng được một trăm đồng. Ngoài ra còn có phiếu lương thực, phiếu dầu, phiếu thịt và các loại phiếu khác. Thế nào, phúc lợi này có vừa ý không?”
Trương Manh nghe đến đây, trong lòng chấn động không thể hình dung nổi, đây đâu chỉ vừa ý, quả thật là vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn nữa, công nhân chính thức trong thị trấn này mỗi tháng chỉ có ba mươi đồng tiền lương, một tháng cô lại được một trăm đồng tiền lương, tương đương hơn ba tháng lương của người ta.
“Vừa ý, vừa ý, quá vừa ý, vậy được rồi, em tham gia.” Sợ mình đồng ý trễ, người ta không cần nữa nên Trương Manh vội vàng đồng ý ngay.
Để cảm ơn người ta giới thiệu cho mình công việc tốt như vậy nên lúc ăn cơm, Trương Manh tận tình tiếp đãi người ta.
Trương Xuân Sinh là người đứng đầu của một thôn, tất nhiên có thể nhìn ra được một chút chuyện đời.
Khi ngồi xuống ăn cơm, ông ấy nhìn người ta mặc đồng phục quân đội, lập tức biết ngay người ta có chức vụ rất cao trong quân đội.
Cho nên trong bữa cơm này, ông ấy cố hết sức nịnh nọt Cố Minh Đài.
Ăn cơm xong, trời cũng dần tối. Cổ Minh Đài nói với bà nội Trương mình phải đi.
Vẻ mặt bà nội Trương không nỡ, kéo tay anh: “Tiểu Cố, cháu rảnh thì đến nhà bà chơi nhiều hơn nhé, bà sẽ nấu đồ ngon cho cháu ăn.”
“Cháu biết rồi, bà nội, bà yên tâm, nếu cháu rảnh, nhất định sẽ thường xuyên đến thăm mọi người.” Cố Minh Đài mỉm cười trả lời.
Rất nhanh, xe quân đội chậm rãi chạy ra khỏi thôn Trương Gia.
Trương Xuân Sinh đi sau cùng nhìn thấy xe quân đội đã đi khỏi, cũng dự định trở về nhưng lần này thái độ của ông ấy đối với nhà họ Trương đã tốt hơn một trăm tám mươi độ.
“Thím Trương, Tiểu Manh à, tôi về đây, sau này trong nhà có gì khó khăn cứ nói với tôi, chúng ta là người cùng thôn, phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Bà nội Trương cười đáp: “Được, cám ơn ông, trưởng thôn.”
Trương Xuân Sinh vội nói: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Đây là chuyện tôi nên làm mà."
Tiễn Trương Xuân Sinh xong, Trương Manh dìu bà nội Trương vào nhà.
Thuận tiện kể việc Cổ Minh Đài nói chuyện với cô cho bà nội biết.
“Đây cũng coi như chuyện tốt, dù sao cũng là làm việc cho quốc gia, phải làm thật tốt. Không ngờ nhà chúng ta lại có đứa nhỏ giỏi giang như con, thay chúng ta làm vẻ vang nhà họ Trương.”
Gần đây Trương Manh mới biết thì ra cách đây rất lâu nhà họ còn từng làm đại tế tư cho triều đại nào đó.
Ban đêm, Trương Manh nằm trên giường, trong đầu nhớ lại những chuyện cô gặp phải sau khi sống lại, quả thật có thể quay thành một bộ phim kinh dị rồi.