Editor: Hannah
Trương Manh nhìn nó bằng con mắt hình viên đạn, hận không thể ném nó xuống đất cho chết đi cho rồi: "Cậu nói cái gì đấy, có tin tôi giao cậu cho cái anh vừa rồi không hả?"
Hoàng Thanh Thiên nghe vậy, lông trên người dựng đứng cả lên, liều mạng lắc đầu: "Đừng mà, tôi không muốn chết dưới tay người đàn ông đó đâu, tôi không nói nữa là được chứ gì?"
Lén liếc nhìn Trương Manh, Hoàng Thanh Thiên lẩm bẩm trong lòng: ‘Chẳng trách con người nói đừng bao giờ khıêυ khí©h phụ nữ.’
Đúng lúc này, Cố Minh Đài đang đi phía trước bỗng quay đầu lại nhìn, thấy Trương Manh không đi theo, anh bèn gọi: "Mau theo tôi."
Trương Manh trừng mắt nhìn con chồn đang túm chặt góc áo nằm trong vòng tay mình, nhanh chóng đáp lại Cố Minh Đài: "Em đi ngay đây."
Vừa đi, Trương Manh vừa lo con chồn này sẽ không chịu yên phận nên vội vàng cảnh cáo: "Cậu nằm thì nằm im cho tôi, tuyệt đối đừng có mà gây sự, nếu để người đàn ông phía trước bắt được cậu thì tôi không bảo vệ được cậu đâu, nghe rõ chưa?"
Hoàng Thanh Thiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Minh Đài đang đi phía trước, lông trên người lập tức dựng đứng lên, sau đó ngoan ngoãn vùi đầu vào cánh tay của Trương Manh: "Tôi biết rồi, tôi sẽ yên phận."
Khi một người một con chồn đang nói chuyện, hàng người đi phía trước đột nhiên dừng lại. Trương Manh đứng ở cuối cùng, sốt ruột chờ đợi, cô ôm Hoàng Thanh Thiên đi lên phía trước: "Cố Minh Đài, sao không đi tiếp?"
"Tình hình phía trước không ổn, tôi định để họ ở lại đây rồi tự mình vào trong xem sao, khi nào chắc chắn là an toàn, tôi sẽ ra gọi mọi người vào. Em đứng đợi ở đây với họ đi, nhớ cẩn thận đấy."
Nghe anh nói tình huống phía trước không ổn, mà anh còn đòi một mình đi vào trong, Trương Manh không nghĩ nhiều, lập tức đề nghị: "Em đi với anh!"
Cố Minh Đài sững người nhìn cô. Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Trương Manh không khỏi đỏ mặt, ngập ngừng giải thích: "Anh... anh đừng hiểu lầm, em... em... em nóng lòng muốn cứu anh của em nên mới muốn đi vào trong với anh thôi."
Nghe cô ấp a ấp úng giải thích, Cố Minh Đài khẽ cười: "Được rồi, chúng ta cùng vào đi."
Trương Manh đơ người, không ngờ anh lại đồng ý vào với mình nhanh như vậy.
"Này, tôi nói này Tiểu Manh Manh, cô muốn đi vào thật đấy à, bên trong rất nguy hiểm, chúng ta có thể không đi vào được không?"
"Nếu cậu không muốn đi vào thì tôi cũng không ép, tôi sẽ thả cậu đi."
Thấy Hoàng Thanh Thiên có vẻ rất sợ hãi, Trương Manh cũng không muốn làm khó dễ, lập tức đưa ra sự lựa chọn cho nó.
Hoàng Thanh Thiên liếc mắt nhìn bên trong, rồi lại nhìn ra bên ngoài, cuối cùng nhìn lên Trương Manh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thôi bỏ đi, tôi đi vào trong với cô. Cô không có năng lực, nhỡ đâu gặp phải thứ không sạch sẽ thật thì còn có tôi giúp.”
Trương Manh vừa nghe xong, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Cô thật sự rất hy vọng nó có thể ở lại, vì dù sao bên trong chắc chắn rất nguy hiểm, một mình cô nhất định không thể làm được, nếu có Hoàng đại tiên này thì có thể cô sẽ nắm phần thắng nhiều hơn.
"Cảm ơn Hoàng Thanh Thiên, cậu yên tâm, đợi khi ra khỏi cái nơi này, tôi sẽ giúp cậu thúc giục nhà họ Hà."
Hoàng Thanh Thiên cong cái miệng nhỏ nhắn: "Chuyện này đợi khi nào ra được rồi hẵng nói."
Các đồng chí giải phóng quân đứng gần đó nhìn thấy Trương Manh nói chuyện với một con chồn, người nào người nấy đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Cố Minh Đài liếc nhìn Hoàng Thanh Thiên trong tay cô, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn nó cũng dễ chịu hơn nhiều: "Chúng ta vào trong thôi."
Trương Manh ngước nhìn anh, mạnh mẽ gật đầu: "Vâng."
Hai người một chồn cầm đèn pin, từ từ đi vào.
Khi bước vào trong, Trương Manh cảm thấy nhiệt độ bên trong dường như giảm xuống rất nhiều, và bây giờ cô đang rùng mình vì lạnh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Minh Đài đang đi phía trước, cô phát hiện người đàn ông này hình như không biết lạnh là gì: "Cố Minh Đài, anh không thấy lạnh à?"
“Cũng hơi.” Cố Minh Đài quay lại, thấy Trương Manh đang lạnh đến mức răng môi va vào nhau.
Nghĩ nghĩ một lát, anh liền cởi bộ quân phục, khoác lên người cô.
Thấy vậy, Trương Manh ngay lập tức muốn cởi ra trả lại cho anh, nhưng Cố Minh Đài nhanh tay cản cô lại: "Em lạnh thì mặc vào đi, đừng khách sáo."
Thông qua ánh sáng của đèn pin, Trương Manh phát hiện dường như người đàn ông này không hề cảm thấy lạnh thật, lúc này cô mới từ bỏ ý định trả áo.
Thấy cô thu tay lại, Cố Minh Đài quay người tiếp tục đi về phía trước.