Chương 16

Editor: Hannah

Trương Manh gật đầu, lập tức nói tiếp: “Vậy được, tôi sẽ truyền đạt ý của nó cho hai người nghe. Ý của nó là muốn hai người xây cho nó một ngôi miếu nhỏ, còn bắt mỗi tháng phải cúng nước hoa cho nó. Chỉ cần hai người đồng ý, nó lập tức chuyển khỏi người con gái của hai người.”

“Chuyện này… Tình hình bây giờ, nếu tôi xây miếu cho nó, nếu bị người khác biết thì cái mạng nhỏ của cả nhà tôi cũng không còn.” Hà Kim Thành lộ vẻ khó xử.

“Lẽ nào ông không định cứu con gái chúng ta sao?” Lý Đại Phượng oán trách và trừng mắt với Hà Kim Thành.

“Không phải, tôi không phải bỏ mặt con gái chúng ta không lo, nhưng nếu để người khác biết chuyện xây ngôi miếu thì chúng ta sẽ bị bắt, sẽ bị người ta cho là mê tín dị đoan.”

Thấy hai vợ chồng tỏ ra sốt ruột, Trương Manh nhẹ nhàng ho khan một tiếng cắt ngang lời cả hai. Cô đưa ra một đề nghị nho nhỏ: “Thật ra, đề nghị của tôi chính là hai người chỉ cần đừng để cho người khác biết không phải được rồi sao?”

“Đúng đó, đừng để người ta biết không phải được rồi sao? Chúng ta lén xây là được, chỉ cần chúng ta không nói thì làm gì có ai biết chuyện chúng ta xây miếu cho Hoàng đại tiên.”

Lý Đại Phượng lập tức bắt lấy cánh tay của Hà Kim Thành và nói.

“Chuyện này… Nếu vậy… Hình như làm vậy cũng được.” Hà Kim Thành ấp úng nói.

Thấy hai vợ chồng đã đồng ý, Trương Manh vỗ tay, mặt nở nụ cười rồi nói: “Vậy được rồi. Mọi chuyện đã được giải quyết, tôi nói chuyện hai người đã đồng ý cho Hoàng đại tiên bên trong nghe đây.”

Trương Manh đi vào phòng, cô gái ngồi trên giường lập tức nhảy lên nhảy xuống hỏi cô: “Sao rồi, sao rồi, người nhà của cô gái này có đồng ý yêu cầu của tôi không?”

Trương Manh mím môi cười: “Tôi ra tay mà không giải quyết được sao? Yên tâm, họ đã đồng ý yêu cầu của cậu. Bây giờ cậu có thể rời khỏi cơ thể của cô gái này rồi chứ?”



Hoàng đại tiên ậm ừ: “Không được, họ còn chưa xây miếu cho tôi, nếu tôi rời khỏi, họ nuốt lời thì tôi biết tính sao?”

Trương Manh tức giận nghiến răng, không ngờ Hoàng đại tiên này cũng khá thông minh.

“Có tôi ở đây bảo đảm, cậu còn không yên tâm ư?”

Hoàng đại tiên đang nhảy bỗng nhiên dừng lại, xoa cằm và quan sát Trương Manh: “Cô nói vậy hình như cũng có lý, nếu họ dám nuốt lời thì tôi tìm cô là được. Được rồi, tôi nể mặt cô, tạm thời tha cho cô gái này trước đã.”

Hoàng đại tiên dứt lời, một làn khói trắng từ từ bay ra khỏi đầu cô gái. Làn khói trắng đó dừng trước mặt Trương Manh và nói: “Em gái Trương, cô có muốn xem chân thân của tôi không?”

Trương Manh lập tức lắc đầu: “Không cần, không phải chân thân của cậu là con chồn sao? Có gì đáng xem đâu, tôi cũng thường thấy trong thôn của mình.”

“Trương Manh, người phụ nữ miệng chó không thể nhả ra ngà voi như cô dám so bổn đại tiên với đám chồn cấp thấp trong thôn của cô à. Cô không muốn sống nữa có phải không?”

Thấy nó kích động như vậy, Trương Manh bày ra vẻ mặt vô tội: "Lẽ nào tôi nói sai sao? Đám chồn các cậu không phải đều giống nhau hay sao?"

Khói trắng hừ một tiếng thật mạnh: "Cô cứ đợi đấy mà xem, bây giờ bản đại tiên sẽ cho cô nhìn diện mạo của bổn đại tiên đây."

Vừa dứt lời, làn khói trắng trước mặt Trương Manh đột nhiên cuộn lại, ngay sau đó hóa thành hình người.

Trương Manh còn chưa kịp nhìn rõ xem đó có phải người hay không thì một tia sáng đột ngột lóe lên trước mắt cô, cô nhắm mắt lại theo bản năng.



"Được rồi, bây giờ bổn đại tiên cho phép cô mở mắt ra nhìn bổn đại tiên."

Trương Manh đang nhắm mắt, cô chỉ cảm thấy giọng nói ở gần mình quá, giống như bây giờ đang có ai đó ở ngay trước mặt cô vậy.

Cô chậm chạp mở mắt ra, ngay lập tức bị người đàn ông cao lớn ở trước mặt làm cho hết hồn.

Trương Manh cử động người, phát hiện ngoài cô gái vẫn chưa tỉnh lại đang nằm trên giường thì làn khói trắng trong phòng đã biến mất rồi.

"Mẹ ơi, cậu, cậu là Hoàng đại tiên?"

Hoàng Thanh Thiên tức giận lườm nguýt: "Nói thừa, trong phòng này ngoài tôi với cô, thêm một con ma nữ thì chỉ còn sót lại cô gái đang nằm trên giường kia, lẽ nào tôi là cô gái đó?"

Trương Manh theo bản năng nắm chặt cái ô mình đeo trên lưng, cười hì hì: "Cậu biết hết rồi à."

Hoàng Thanh Thiên bĩu môi: "Nói nhảm, chẳng qua chỉ là một con quỷ nhỏ mà còn đòi giấu được pháp nhãn của bổn đại tiên."

Trương Vũ trốn trong ô nghe thấy vậy thì tức giận bay ra khỏi ô.

Lúc mới ra còn ra vẻ sắp liều mạng với người ta, nhìn thấy chân thân của Hoàng Thanh Thiên thì lập tức nhát như chuột thấy mèo.

"Tôi chỉ là một con quỷ nhỏ thôi, xin Hoàng đại tiên tha cho tiểu nhân đi." Trương Vũ đau khổ khom lưng cúi đầu xin xỏ Hoàng Thanh Thiên.

Ai kêu người ta là tiên còn cô ta là quỷ cơ chứ.