Editor: Hannah
“Được, tôi hứa với thím.” Tội nghiệp tấm lòng của người làm ba mẹ trên đời, trong lòng Trương Manh ngưỡng mộ cô gái trên giường có ba mẹ yêu thương cô ta như thế.
Chính vì vậy, cô cũng cần phải giúp cả nhà ba người đoàn tụ.
Sau khi tiễn Lý Đại Phượng ra khỏi phòng, Trương Manh lập tức quay đầu nhìn cô gái nằm trên giường và nói: “Vị Hoàng đại tiên này, cậu và người nhà này có thù oán gì mà cậu lại khiến cho cả nhà người ta không được yên thân như vậy?”
Lúc này, đột nhiên cô gái nằm trên giường bắt đầu ăn nói kỳ quái: “Ồ, không nhìn ra một cô bé như cô đúng là có chút bản lĩnh, lại có thể nhìn ra bổn đại tiên ở đây quấy phá, không tệ.”
Để không yếu thế trước mặt vị Hoàng đại tiên này, Trương Manh ưỡn bộ ngực phẳng lì của mình rồi lớn tiếng nói: “Điều đó là đương nhiên. Tôi không có chút bản lĩnh mà dám tới nơi này sao? Cho nên cậu cũng đã nhìn thấy bản lĩnh của tôi rồi đó, nhân lúc tôi còn chưa muốn đối phó với cậu thì cậu nên biết điều một chút, tự mình nhanh chóng rời khỏi người cô gái này đi. Cậu từ đâu tới thì hãy trở về nơi đó, tôi coi như chưa từng nhìn thấy cậu là được.”
“Ha ha, khẩu khí cũng lớn thật. Tôi hỏi cô, cô có biết nếu muốn cứu cô gái này thì cô phải làm gì không?”
Trương Manh thật thà lắc đầu: “Không biết.”
“Ha ha, không biết mà còn tới cứu người ta, tôi thấy cô đúng là không biết sống chết.”
“Nè, sao cậu lại nói người ta như thế, tôi làm gì mà không biết sống chết. Tôi… Tôi thật sự có bản lĩnh đấy, được chưa?” Trương Manh ngẩng cổ lên lớn tiếng với nó.
“Được rồi, không nói chuyện vớ vẩn với cô nữa. Tôi tới nói cho cô biết tại sao tôi lại ở trên người cô ta. Cô gái này không học cái tốt, lại theo người ta đập phá đồ. Cô có biết ngôi miếu của tôi ở trên núi không? Chính cô gái này đập phá đó. Cô ta khiến tôi không có chỗ ở, tôi không cho cô ta sống yên ổn. Đây gọi là có nợ phải trả, cô hiểu chưa?”
Trương Manh nhìn cô gái trên giường, trông cũng xinh xắn mà, sao lại làm ra chuyện khiến người ta thấy ghét thế? Tuy biết nguyên nhân Hoàng đại tiên nhập vào người ta nhưng ai kêu cô đã đồng ý với ba mẹ người ta là phải cứu con gái họ chứ.
Trương Manh thở dài, tiếp tục khuyên nhủ: “Vậy cậu muốn thế nào thì mới chịu tha cho người ta? Cậu nói lý do ra, tôi đi nói chuyện với ba mẹ người ta.”
Bỗng nhiên cô gái trên giường trở nên yên lặng. Qua vài phút, cô gái đang im lặng kia chợt cất giọng nói kỳ quái: “Được, bổn đại tiên vốn dĩ cũng là đại tiên nhận được hương khói của nhiều người thờ cúng. Nếu lần này không phải đám tép riêu bọn họ phá miếu của tôi thì tôi cần gì phải làm như thế. Cô đi ra nói với ba mẹ của cô bé này một tiếng, bảo họ xây một ngôi miếu nhỏ cho tôi, cho tôi một chốn dung thân. Ngoài ra, mỗi tháng còn phải cúng nước hoa cho tôi một lần, tôi coi như cho qua chuyện này. Tôi cũng sẽ rời khỏi người của con gái họ.”
Trương Manh nghe xong, cô suy nghĩ một lúc, cảm giác hai yêu cầu tên này đưa ra hình như cũng không quá đáng. Thế là cô gật đầu: “Được, cậu chờ một chút. Tôi ra ngoài nói với ba mẹ người ta, cậu đừng làm loạn nha.”
“Biết rồi, cô tưởng bổn đại tiên là người nói lời không giữ lời sao? Mau đi đi.”
Trương Manh bĩu môi, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
Hai vợ chồng Hà Kim Thành luôn canh chừng bên ngoài, thấy Trương Manh đi ra thì họ cùng chạy về phía cô và hỏi thăm tình hình. Trương Manh nhìn hai vợ chồng lo lắng cho sự an toàn của con gái bên trong, cô do dự một lúc, sau đó nói ra điều kiện vừa mới bàn với Hoàng đại tiên ở trong. Sau khi nghe xong, mất một lúc họ vẫn chưa hoàn hồn.
Một lúc sau, Hà Kim Thành hoàn hồn trước, ông ấy chỉ vào trong phòng rồi không dám tim hỏi lại: “Đồng chí Trương, lúc nãy cô nói không phải ma bám lấy con gái tôi mà là Hoàng đại tiên sao?”
Trương Manh gật đầu: “Đúng vậy, là Hoàng đại tiên. Nó nói với tôi là con gái hai người đi theo một nhóm bạn học lên núi phá miếu của nó. Nó giận nên mới đeo bám con gái của hai người. Nó còn nói, chỉ cần hai người đồng ý với nó hai điều kiện thì nó có thể lập tức rời khỏi người cô ấy.”
“Được, đừng nói là hai điều kiện, cho dù là mười điều kiện thì chúng tôi cũng đồng ý. Chỉ cần nó có thể đi khỏi người con gái tôi là được.” Lý Đại Phượng lập tức đồng ý.
Trương Manh nhìn sang Hà Kim Thành. Ông ấy chần chừ một lúc, sau đó đưa ra quyết định ngay: “Không sai, chỉ cần nó có thể đi khỏi người con gái tôi, điều kiện gì tôi cũng đồng ý.”