Editor: Hannah
Trương Manh nghe xong, xoa xoa hai cánh tay, bắt đầu thấy tóc gáy dựng lên: “Tôi đã đi qua nơi đó nhiều lần rồi mà sao chưa bao giờ thấy cô bé?”
Trương Vũ bật cười: “Cô không cần lo lắng, hôm qua cô bé đã trở lại rồi, nếu cô đi qua nơi đó lần nữa thì sẽ gặp thôi.”
“Ôi chao, không nói chuyện nữa, tôi cũng mệt rồi, chúc ngủ ngon.” Trương Vũ vốn dĩ đang bay trên giường cô sau khi bỏ lại câu này xong chợt vèo một tiếng biến mất không thấy đâu.
Trương Manh nói với căn phòng trống không: “Không phải cô là quỷ à, quỷ cũng thấy buồn ngủ hả?”
Cô vừa mới nói xong thì bên ngoài đã vang lên giọng nói của bà nội Trương: “Manh Nhi, cháu đang nói chuyện với ai thế?”
Trương Manh sợ hết hồn, vội vàng trả lời: “Không có gì đâu bà nội, vừa rồi cháu chỉ đang lẩm bẩm một mình thôi. Cháu đi ngủ đây, bà cũng đi ngủ sớm một chút.”
Buổi sáng hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Trương Manh cố ý đi một chuyến đến đầu thôn, kết quả đúng là cô may mắn, vừa đến đã gặp được một cô bé khoảng mười ba mười bốn tuổi đang bay trên một tảng đá lớn ở đầu thôn.
Tiểu Hoa đang bay phía trên phát hiện cô gái trước mặt hơi kỳ lạ, cứ nhìn chằm chằm vào mình mãi, cô bé thầm nghĩ lẽ nào cô ấy nhìn thấy mình, nên hỏi thử: “Có phải chị thấy em không?”
“Em chính là Tiểu Hoa mà Trương Vũ nói đúng không?”
Tiểu Hoa vừa nghe thấy câu hỏi của cô thì lập tức trở nên vui vẻ, nháy mắt đã bay tới trước mặt Trương Manh: “Em biết chị là ai, chắc chắn chị là Trương Manh có thể nhìn thấy đám quỷ bọn em trong lời chị Tiểu Vũ đúng không?”
Sắc mặt cô bé tái nhợt, cột hai bím tóc đuôi ngựa, khi cười còn hiện lên hai lúm đồng tiền rất đáng yêu, trong lòng Trương Manh cũng không thấy quá sợ hãi ma nữ Tiểu Hoa này.
“Chị tên là Trương Manh, rất vui được làm quen với em.” Trương Manh mỉm cười ngọt ngào với cô bé: “Chị biết em, hôm qua Tiểu Vũ có kể cho chị nghe không ít chuyện về em.”
Trương Manh nhìn lúm đồng tiền đáng yêu của cô bé hỏi: “Em vẫn luôn ở đây sao?”
Tiểu Hoa quay đầu nhìn tảng đá lớn phía sau lưng, gật đầu: “Đúng vậy, không phải em là cô hồn dã quỷ à, chỉ có thể sống ở đây.”
Tiểu Hoa trời sinh tính tình lạc quan ngay lập tức quên mất chuyện không vui: “Đúng rồi, chị Tiểu Manh, chị Tiểu Vũ nói gần đây chị thiếu lương thực, bảo em lúc bay khắp nơi để ý giúp chị có mối làm ăn nào có thể làm hay không. Đúng lúc em biết một gia đình, nhà kia có thực lực nên chắc chắn có rất nhiều lương thực, nếu chị đi giúp bọn họ thì sẽ nhận được không ít lương thực đó.”
Trương Manh ngượng ngùng mỉm cười: “Em đừng nghe con ma nữ Trương Vũ kia nói bậy, chị không nhận mối làm ăn, chị không quen bắt quỷ đâu, thật đấy.”
“Ơ, nhưng mà không phải chị Trương Vũ nói chị rất lợi hại à, bắt ma quỷ gì cũng không thành vấn đề nên ngày hôm qua em đã nhờ một người bạn đi lên thị trấn giúp đỡ rồi, chậm nhất là ngày mai sẽ có người đến tìm chị xin giúp chuyện này.” Tiểu Hoa đầy thẹn thùng nói với cô.
“Chị sẽ bị hai chị em em hại chết mất.” Trương Manh không biết cô có nên tức giận hay không nữa.
Dù sao hai chị em nhà này làm vậy cũng là vì giúp cô, đúng vào lúc trước cửa thôn chợt truyền đến tiếng còi xe hơi.
Trương Manh nhường đường, xe hơi đang tiến vào đột nhiên dừng lại trước mặt cô: “Vị đồng chí này, xin hỏi nhà của đồng chí Trương Manh ở đây vậy?”
Trương Manh hơi sững sờ, ngạc nhiên khi thấy người ta đến tìm cô: “Tôi chính là Trương Manh, các người là ai, tôi không quen biết các người.”
Tài xế lái xe lập tức nhìn về phía sau lưng, một lát sau, cửa thủy tinh ở hàng ghế sau bỗng hạ xuống, để lộ ra người ngồi bên trong là một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.
“Đồng chí Trương Manh, tìm được cô thật sự là quá tốt rồi. Chúng tôi có thể đến nhà cô nói chuyện không?”
Nhận ra người ta đang vội vàng, Trương Manh gật đầu, định trở về thì đột nhiên bị người đàn ông ngồi ghế sau gọi lại: “Đồng chí Trương Manh, cô lên xe tôi ngồi đi, như vậy sẽ đi nhanh hơn một chút.”
Kiếp trước không phải Trương Manh chưa từng ngồi xe, sau khi do dự một lúc, cô nhanh chóng gật đầu, mở cửa xe ngồi vào ghế sau.
Người đàn ông nãy giờ vẫn luôn ngồi trên xe đang tò mò nhìn Trương Manh ngồi bên cạnh mình.
Rõ ràng cô gái này ăn mặc theo kiểu nông thôn, theo lý mà nói thì một cô gái sống trong gia đình như vậy không thể nào biết cách mở cửa xe được. Nhưng mà cô gái này lại tự mở cửa xe, hơn nữa ông ấy nhìn thấy động tác của cô rất thành thạo, giống như đã từng ngồi xe hơi.
Trương Manh ngồi bên cạnh cũng không biết người ta đang nghi ngờ chuyện cô mở cửa xe.
Dưới hướng dẫn của cô, cuối cùng xe cũng lái đến bên ngoài cửa lớn nhà họ Trương.
Lúc này, ở phía sau xe hơi có một đám người dân trong thôn chạy sang đây hóng hớt.
Dù sao thôn Trương Gia là thôn nhỏ, bình thường có một cái xe đạp đi qua đã là chuyện lớn rồi chứ đừng nói đến xe hơi.