Trình Hiểu Yến liếc mắt nhìn chồng mình, mở miệng lần nữa: "Nếu ba của cô Đổng đã là chiến hữu với anh, người ta đã cầu xin đến nhà rồi, chúng ta nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
"Nhưng mà, tình huống nhà chúng ta vừa nhìn là hiểu ngay, con cháu trong nhà đều học trung học cơ sở ở công xã, cô ấy là một cô gái mười lăm tuổi đến ở vô cùng bất tiện đúng không?"
Thấy không ai phản bác lời nói của mình, Trình Hiểu Yến biết mình đã bước được một bước.
“Đại đội Hồng Tinh chúng ta tuy rằng không giàu nhưng nhận một cô gái thì vẫn được. Chúng ta đến nói với chú, để cô Đổng ở cùng với người trong đội thanh niên tri thức. Cô ấy là người thành phố, ở cùng một chỗ với những lão nông dân như chúng ta cũng không được tự nhiên. Vừa khéo, em nghe Khải Sinh nói mấy cô gái thanh niên bên kia không lớn hơn cô Đổng là bao, có thể làm bạn.”
Trình Hiểu Yến càng nói càng cảm thấy mình quá thông minh, lại có thể nghĩ ra biện pháp tốt như vậy.
"Đương nhiên, vấn đề bình thường như ăn uống của cô Đổng vẫn do nhà ta giúp đỡ, đảm bảo không để cô bé đói bụng, cái này cũng xem như anh cả giúp chăm sóc con gái chiến hữu.”
Lời này từ đầu tới cuối sắp xếp rõ ràng cho Đổng Gia Anh. Vẻ mặt mọi người mới hoàn toàn thả lỏng.
"Nhưng mà trông cô Đổng kia có vẻ như rất muốn ở nhà chúng ta nhỉ?” Anh hai rối rắm một hồi lâu, nói ra suy nghĩ của mình.
Đây cũng là điểm khiến Trình Hiểu Yến nghi hoặc khó hiểu.
Cô không hiểu nổi nhà họ Lâm có thứ gì tốt, có thể làm cho nữ thủ trưởng tương lai này muốn vào ở.
“Chú hai, cô bé mới mười lăm mà cha mẹ đã chết, nhất định là rất sợ. Bất ngờ có người đồng ý nuôi dưỡng, cô bé phải vui mừng rồi.”
Chị dâu cả nói tiếp: “Nhà chúng ta góp gạo nuôi người, chỉ cần bụng không đói sẽ ổn thôi. Cô bé làm bạn với mấy nữ thanh niên xinh đẹp đến từ thành phố, họ ở chung với nhau còn tốt hơn ở với chúng ta.” Câu nói cuối cùng của chị dâu cả vô cùng nặng nề.