Nghe cô bé họ Đổng đáng thương này nói một nhà ba người các cô bởi vì xuống nông thôn chưa bao lâu, nên cảm thấy hứng thú với biển rộng. Mới nhân thời gian nghỉ trưa đi bờ biển xem sao. Kết quả liền gặp phải sóng thần mấy chục năm khó gặp một lần này.
Thật sự là quá đáng thương!
Trong lòng nữ chủ nhiệm thở dài một câu. May mắn, trong nhà cô bé còn có người quen ở đại đội Hồng Tinh.
Vì thế mọi người mới nhanh chóng giúp đỡ đem người cho đưa tới. Nếu không, một cô gái nhỏ như vậy, còn là người trên thành phố xuống. Cha mẹ lại đột nhiên mất, đại đội các cô không dễ sắp xếp nuôi người.
Nghe xong nữ chủ nhiệm nói liên miên cằn nhằn một đoạn dài, cả nhà họ Lâm lặng ngắt như tờ.
Trình Hiểu Yến ngược lại cảm xúc vô cùng kích động.
Cô không ngờ rằng, lý do Đổng Gia Anh chạy đến nhà mình là vì như thế.
Nghĩ đến quyển hồi ký kia cô muốn ngăn cản sao chổi nọ ở lại nhà họ Lâm. Đại nhân vật như vậy, đại đội Hồng Tinh nho nhỏ của các cô không chứa chấp nổi.
“Hiểu Yến......”
Lâm Khải Sinh liếc mắt một cái đã biết vợ mình muốn làm gì, anh đưa tay ngăn cản bước chân muốn tiến lên của cô, lắc đầu.
Mà anh cả Lâm Khải Dân luôn im lặng, sau khi xem xong mấy phong thư Đổng Gia Anh đưa tới, thở ra một hơi thật dài: "Vậy cháu ở lại đi.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây không giống nhau.
Trưởng bối còn tốt chứ mấy người chị dâu và anh hai thì đen mặt. Hoàn cảnh trong nhà tuy rằng chưa đến mức khổ không đủ no bụng. Nhưng đang yên đang lành, một cô gái mười lăm tuổi xa lạ nói muốn vào ở, chuyện này cũng quá khó xử.
“Anh cả, chuyện này chúng ta thương lượng một chút đi!”
Lâm Khải Sinh vừa mở miệng, lập tức khiến người nhà họ Lâm phụ hoạ theo.
Trình Hiểu Yến lặng lẽ quan sát phản ứng của Đổng Gia Anh một chút. Quả nhiên, chỉ thấy khóe miệng vốn mang theo ý cười của cô ta còn không kịp thay đổi nhưng trong mắt liền hiện lên một tia hận ý.
“Thật sự là kỳ quái!” Trình Hiểu Yến thật sự không hiểu nổi Đổng Gia Anh này.