Chương 7: Đàm Tiếu

Sau khi nói xong, Giang An Quốc muốn đi lên tàn nhẫn kéo Giang Hựu Đào, mấy người phụ nữ kịp thời ngăn cản, lời nói thấm thía.

“Đồng chí Giang, có phải trong này có ẩn tình gì không? Đừng oan uổng cô nhóc mới đúng.”

Giang Hựu Đào nhân lúc mọi người không đặt lực chú ý ở trên người mình, lập tức hướng về phía Giang An Quốc nở một nụ cười khıêυ khí©h, thấy sắc mặt ông ta âm trầm như muốn nhỏ nước, dáng vẻ nức nở đáng thương nói.

“Từ nhỏ đến lớn, cho dù ở nhà hay ở nhà nội, con giống như tiểu nha hoàn của anh Gia Bảo vậy, chỉ cần con không nghe lời anh ấy, trở về cha sẽ đánh con, mắng con, còn nói một đứa con gái như con không xứng đánh đồng với anh ấy. Vốn dĩ lần này chuyện xuống nông thôn không đến lượt con, là cha muốn con thay anh ấy xuống nông thôn, cha làm như thế không phải bởi vì anh ấy là con trai ruột của cha và dì Tú Cầm đấy chứ?”

Lời nói của Giang Hựu Đào giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu nóng, quần chúng vây xem lập tức nổ tung, hàng xóm bàn tán sôi nổi, lời nào cũng có.

Nhất là thím Lý sống ở căn nhà bên trái kia, giọng lớn nhất.

“Ôi chao! Tôi đã nói mà, sao lại có tên đầu đất như thế, đối xử không tốt với con gái mình, lại coi con trai của người khác như bảo bối, mọi người nhìn xem, Giang Gia Bảo và Giang An Quốc thật đúng là có điểm giống.”

“Đúng thế, lông mày, mũi này, quả thật giống như cùng một khuôn đúc ra, chẳng lẽ Giang Gia Bảo thật sự là con ruột của Giang An Quốc?”

“Chắc mọi người không biết, trước kia Lý Tú Cầm là nhân viên tạp vụ trong phân xưởng của Giang An Quốc, chồng trước của cô ta là một con ma bệnh, nói một câu phải thở dốc ba lần, thật sự có thể làm phụ nữ mang thai sao?”

Tin tức hồng phấn này cho dù ở thời đại nào luôn là chuyện khiến cho con người ta tò mò, nhất là kiểu tái hôn lần hai như Giang An Quốc và Lý Tú Cầm này, lại phát hiện thì ra bọn họ đã sớm thông đồng có gian tình.



Mọi người thảo luận không ngớt, mặc dù không có chứng cứ nhưng lại nhận định đây là sự thật.

Giang An Quốc không quan tâm đến tìm Giang Hựu Đào phiền toái, sắc mặt ông ta trắng xanh đan xen, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Thời đại này chuyện tác phong có vấn đề thật sự nghiêm trọng, ngay cả vợ chồng đi trên đường cũng phải giữ khoảng cách nhất định, tránh cho người ta nói ra nói vào.

Nếu chuyện này truyền ra, đoán chừng chức chủ nhiệm phân xưởng của Giang An Quốc không giữ nổi.

Lý Tú Cầm tránh ở sau cửa làm người tốt, loại chuyện đánh chửi con riêng của chồng, bà ta tuyệt đối sẽ không làm, bà ta sẽ chỉ châm ngòi thổi gió bên tai Giang An Quốc.

Lúc này bà ta cũng căng thẳng đến mức sau lưng ướt sũng.

Người lầu trên lầu dưới thấy nơi này ầm ĩ đều buông hết công việc trong tay xuống, mồm năm miệng mười gia nhập vào thảo luận sôi nổi.

Sự tình phát triển càng lúc càng lớn là chuyện Giang An Quốc không nghĩ đến, ông ta gấp đến mức tim như nứt ra, trong lúc nhất thời lại cố tình không tìm được lý do thoái thác!

Chuyện đến nước này, Lý Tú Cầm không thể không ra mặt, bà ta mở cửa đi ra, vẻ mặt đau khổ nói với mọi người.

“Tôi thừa nhận bản thân đối xử với Hựu Đào và Gia Bảo không công bằng, một chén nước không giữ được thăng bằng, trái tim của con người đều bằng thịt, thử hỏi mọi người, mọi người có thể đối xử với mọi đứa con của mình bình đẳng sao? Năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, tôi không nghĩ đến Hựu Đào lại hận tôi như thế, hận đến mức không tiếc nói lời vô căn cứ.”