Chương 49: Thành thục

Lúc nói những lời này, trên mặt Lâm Văn Bình đã không còn thấy vẻ nhút nhát nhát gan như vừa rồi, trên gương mặt non nớt là vẻ lạnh nhạt bình tĩnh, dáng vẻ trưởng thành sớm như con buôn không nên có ở độ tuổi này.

Lâm Văn An luôn bội phục anh trai mình, cậu bé vỗ tay khen hay.

“Được được, em muốn thanh niên trí thức Cố làm mẹ kế cho chúng ta, làm nha hoàn cho chúng ta, chẳng qua nếu cô ta đối xử không tốt với chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”

“Vậy chúng ta sẽ đối xử với cô ta như với bà nội bây giờ, gặp người là nói cô ta đối xử không tốt với chúng ta, em nói xem, mọi người tin ai?” Lâm Văn Bình bình thản nói.

“Anh, anh thật thông minh, dễ dàng lừa được một nắm kẹo sữa, còn có cách trị cô ta.” Ánh mắt Lâm Văn An cực kỳ sùng bái.

Bóng dáng anh em nhà họ Lâm xa dần, đám người Lý Vân Anh và Cố Niệm Vi tiếp tục đi về phía công xã.

“Hựu Đào, đi thôi.” Cố Niệm Vi bước đi hai bước, thấy Giang Hựu Đào không theo kịp, vội vàng gọi cô, Giang Hựu Đào đáp một câu, đuổi theo bọn họ.

Trời tạnh mưa, bọn họ cất ô, Giang Hựu Đào khoác tay Cố Niệm Vi, tóm được cơ hội mở lòng bàn tay cô ấy ra, một vết đỏ rất dễ thấy, da bị xước một ít.

Kiểu vết thương như vậy là đau nhất, nhưng nhìn dáng vẻ của Cố Niệm Vi, hình như cô ấy không cảm thấy đau.

Giang Hựu Đào mím môi, làm bộ lơ đãng dùng tay đè lên lòng bàn tay cô ấy, Cố Niệm Vi hít hà một hơi, nhìn vết thương trên lòng bàn tay, nghi ngờ hỏi.

“Hả? Bị xước lúc nào vậy?”

“Niệm Vi, cô sao vậy? Còn chưa già sao trí nhớ đã kém như thế? Đây là do vừa rồi lúc cô đưa kẹo cho anh em nhà họ Lâm, bị thằng nhóc kia cào ra.” Lý Vân Anh buồn cười đáp.

“À à…” Cố Niệm Vi nghĩ tới, vừa rồi cô ấy quả thật bị cào, cô ấy sửng sốt mấy giây lại chậm rãi nói.

“Không có gì đáng ngại.”

Giang Hựu Đào vẫn luôn chú ý đến Cố Niệm Vi, tâm trạng lại ngưng trọng.

Cô đại khái đã đoán được là chuyện gì, nhưng cụ thể như thế nào còn cần quan sát mới có thể xác nhận.



Công xã Tảo Hương không lớn, liếc một cái có thể nhìn đến cuối.

Từ Liễu Thụ Câu đến Tảo Hương phải đi qua một cây câu cầu nhỏ, con sông dưới cầu không có tên, nước rất trong, liếc một cái có thể nhìn được đáy sông.

Qua cầu chính là trạm xá, đi vào trong là hợp tác xã mua bán, đại viện công xã, quán chụp ảnh và bưu điện…

Giang Hựu Đào là thanh niên trí thức mới tới, Cố Niệm Vi và Lý Vân Anh biết cô muốn gửi điện báo về nhà, cho nên dẫn cô đến bưu điện trước.

Hôm nay trong bưu điện đông đúc một cách khác thường, phần lớn đều là thanh niên mười mấy hai mươi tuổi, bọn họ đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn.

Giang Hựu Đào xếp hàng ở hàng gửi điện báo, rất nhanh đã đến lượt cô, nhân viên bưu điện cho cô một tấm bảng kê, nói với cô.

“Viết lên đây họ tên và địa chỉ của người nhận, cùng với nội dung điện báo, sau khi điền xong thì chờ ở bên này, một bức điện báo nhiều nhất chỉ có thể viết 22 chữ, một chữ ba xu rưỡi, nghe hiểu chưa?”

“Hiểu, hiểu, có thể cho tôi thêm một tờ bảng biểu không, tôi gửi hai bức.” Nhân viên bưu cục nhìn qua cô, lại từ trên mặt bàn rút ra một tờ bảng kê khác.

Giang Hựu Đào vội cầm tờ bảng kê đi sang một bên điền, điền xong lại qua xếp hàng chờ đợi.