Chương 6

Đôi mắt Trương Tú Hồng liếc về phía bà ta: “Chị dâu, em đang cố gắng chống chọi đây, còn đang muốn mượn chị mấy viên đường. Bác sĩ nói, thể chất của em yếu nên cần ăn nhiều đường.”

Phan Đào cực kỳ kinh ngạc: “Thứ tốt như vậy, làm sao chị có được, nhà mình người làm chủ là mẹ mà.”

Lưu Tiểu Dũng “A” một tiếng, nhảy dựng lên, kinh hoảng thất thố nói: “Vậy thứ tối hôm qua mẹ cho con uống là gì? Lại giống như lừa Tiểu Bình, là nướ© đáı ngựa? Mẹ, con là con trai của mẹ đấy.”

Xung quanh lập tức yên tĩnh.

Đôi mắt Trương Tú Hồng đầy ý vị nhìn bà ta.

Sắc mặt Phan Đào thâm trầm, giơ tay đập lên lưng Lưu Tiểu Dũng một cái, lần này lại phát ra một âm thanh thâm thúy.

“Đấy là nướ© đáı ngựa. Mẹ gϊếŧ chết con rồi lại sinh đứa khác.” Phan Đào véo lỗ tai Lưu Tiểu Dũng kéo về phòng.

Người vẫn luôn yên lặng là Lưu Tiểu Bình cũng theo chân đi về.

Trương Tú Hồng trợn tròn mắt đứng dậy: “Mấy mẹ con chúng ta cũng đi về phòng đi.”

Sau khi vào phòng, Trương Tú Hồng lấy từ trong ngăn kéo ra ba miếng đậu phộng đưa cho mấy chị em: “Ăn lót bụng đi. Con cái cũng là cái nợ nần, mẹ các con cực khổ tích cóp mãi rồi cũng tới bụng mấy đứa.”



Lưu Tiểu Mạch lột vỏ một miếng, vừa nhét vào miệng vừa nói: “Mẹ, khi nào cha trở về.”

“Sao mà mẹ biết được.” Trương Tú Hồng suy nghĩ, đột nhiên lại hít một ngụm khí lạnh, kêu một tiếng: “Không xong rồi.”

Ba chị em đồng thời quay lại nhìn bà.

“Mẹ lại quên mất cha mấy đứa không biết giữ mồm miệng.” Vẻ mặt Trương Tú Hồng ưu sầu: “Tí nữa mấy đứa đừng nói chen vào kẻo lại làm loạn.”

Lưu Tiểu Mạch: “…”

Trăm lần cũng không ngờ, bà cụ Lưu lại được chủ nhiệm Lý của Liên hiệp hội phụ nữ tự mình đưa về.

“Bà nhìn đi, con cháu nhà họ Lưu đông như vậy, nếu đồng tâm hiệp lực, khả năng cũng sẽ làm được ít nhiều chuyện lớn. Có được gia đình như vậy, công sức của thím Lưu cũng không thể ít được, mọi người nhất định phải đoàn kết, như vậy mới có thể tồn tại lâu dài.”

Chủ nhiệm Lý của liên hiệp hội phụ nữ đứng ở trong sân nhà họ Lưu chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Đúng đúng đúng, cô nói cái gì cũng đúng.” Bộ dạng bà cụ Lưu đúng là hòa ái dễ gần, giọng nói cũng không có chút khắc nghiệt nào.

Người nhà họ Lưu trốn trong nhà nhìn ra ngoài thì cả trên cả dưới đều ngây người.



Đây vẫn là mẹ! Đây vẫn là bà sao?

Chờ đến lúc bà cụ Lưu tiễn chủ nhiệm Lý đi, trừ nhà lão nhị, mọi người trong nhà họ Lưu đều chạy vọt từ bên trong ra.

Lưu Tiểu Dũng đầu tàu gương mẫu, xông ra trước: “Bà ơi, tại sao chủ nhiệm Lý lại đến nhà mình? Có phải bà muốn đến liên hội phụ nữ làm việc không?”

Đợi đến khi bà cụ Lưu quay người lại, thấy khuôn mặt đen xì của bà cụ, cả bụng lời muốn nói của Lưu Tiểu Dũng như đột nhiên mắc kẹt lại.

Trời ạ, bà lại quay về rồi! Quả nhiên là bà không thay đổi.

Đứa cháu đích tôn vẫn luôn được sủng ái từ trước đến giờ cũng không nhận được ánh mắt hòa nhã từ bà cụ Lưu.

Bà cụ Lưu như hổ rình mồi một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Trương Tú Hồng, sau rồi cố gắng kiềm chế tính tình, không tình nguyện nói: “Vợ thằng cả, mau đi nấu cơm đi.”

Trong gian phòng, Trương Tú Hồng đưa lỗ tai rời khỏi cửa sổ, dạy dỗ Lưu Tiểu Mạch: “Nếu vừa rồi con đi ra ngoài, thì người bị nhóm lửa là con đấy.”

Lưu Tiểu Mạch ngồi trên một chiếc ghế nhỏ mất một chân, nói oang oang: “Mẹ, sao cha con còn chưa về nhà?”

Đồng chí Trương Tú Hồng lại cực kỳ bình thản.