Chương 2

Tuổi cô cũng không còn nhỏ nữa, nên dùng bả vai non nớt này gánh vác trọng trách diễn vai phụ rồi.

Trương Tú Hồng cũng đã cảm thấy đủ, nằm trên mặt đất thở dồn dập hai tiếng, tính toán chuẩn bị tỉnh.

Thậm chí Lưu Tiểu Mạch cũng nhìn thấy eo mẹ mình đã nâng lên, cách mặt đất được một đầu móng tay rồi.

Mọi chuyện đang suôn sẻ thì lại có mấy người đàn ông mang cáng chạy tới, cầm đầu chính là đồng chí Lưu Nhị Trụ, cha Lưu Tiểu Mạch.

“Hồng Tử, Hồng Tử! Tôi đến đưa bà đến phòng y tế tìm bác sĩ.”

Thế là Trương Tú Hồng lại yên tâm, thoải mái nằm xuống.

“Cha.”

Lưu Tiểu Đậu và Lưu Tiểu Hổ một trái một phải, ôm lấy đùi Lưu Nhị Trụ, nước mắt nước mũi lau hết lên quần ông.

Còn Lưu Nhị Trụ lại cúi đến trước mặt Trương Tú Hồng.

“Hồng Tử, sao bà lại ngã thế? Bà nằm xuống thì tôi phải làm sao bây giờ?”

Ba cha con ôm nhau khóc rống lên.

Phía dưới là khóe miệng đã nhếch lên một chút của đồng chí Trương Tú Hồng.

Lưu Tiểu Mạch: “…”

Tại sao lại như vậy?



A a a a a, cô chịu không nổi nữa rồi!

Trong lúc trăm việc rối rắm như vậy, Lưu Nhị Trụ còn không quên kéo cô qua bên cạnh.

“Tiểu Mạch, con bị dọa ngốc rồi à. Đứa nhỏ này, đúng là hiếu thuận quá, mẹ con…”

Lưu Tiểu Mạch dụi đôi mắt một chút, thành công làm hốc mắt đỏ, cô nghẹn ngào nói: “Cha, cha đưa mẹ về đi, mẹ mặc quần áo ẩm ướt, ở bên ngoài sẽ trúng gió cảm lạnh.”

“…” Động tác của Lưu Nhị Trụ hơi sững lại, ông buồn bã đứng dậy.

Ai có thể ngờ hôm nay vợ của ông lại diễn nhập tâm như vậy đâu, quần áo dính đầy bùn đất, ở bờ ruộng gió lạnh thổi, quần áo lạnh như băng dán ở trên người.

Mọi người nghe được lời này của Lưu Tiểu Mạch, cũng cảm thấy có đạo lý. Một hai người mở miệng khuyên: “Nhị Trụ, mau đưa vợ chú về đi, về thay quần áo luôn.”

Lúc đầu Lưu Nhị Trụ còn có chút do dự, sau đó lại bị Trương Tú Hồng lén lút nhéo một cái vào thịt đùi, ông run lên ngay tức khắc: “Vẫn là nhờ cô dì chú bác đưa Hồng Tử đến phòng y tế đã, tôi trở về lấy quần áo rồi chạy đến.”

“Cha à, lần trước phòng y tế nói mẹ con thiếu đường, lúc làm việc mới xảy ra tình trạng hoa mắt rồi ngất đi. Sau khi về chúng ta cho mẹ uống nhiều nước đường đỏ, nói không chừng mẹ sẽ ổn thôi.” Lưu Tiểu Mạch đột nhiên túm lấy tay áo Lưu Nhị Trụ.

Lời lẽ của cô chính đáng giống như lời tuyên ngôn của một đấu sĩ: “Đại đội trưởng nói, những ngày mùa xuân chúng ta cần phải nỗ lực cày cuốc thật tốt, không thể nào vì chút chuyện nhỏ của một gia đình mà làm lỡ chuyện lớn.”

Lưu Nhị Trụ không nói gì mà nhìn đứa con gái lớn của mình, lại nghe thấy một tiếng nói to: “Tốt.”

Không biết đại đội trưởng đã đến đây từ lúc nào. Lúc này, ông ta vỗ lòng bàn tay bước lên: “Tiểu Mạch không tồi, có tư tưởng của một đấng nam nhi.”

Nói xong, ông ấy lại nhìn Trương Tú Hồng đang nằm im không nhúc nhích: “Làm cha mẹ, thế mà còn không bằng con cái mình. Nhị Trụ à, chú mau đưa vợ mình về nhà uống nước đường đỏ đi. Bỏ công mài dao, chẻ củi sẽ nhanh hơn, bồi bổ cơ thể tốt sẽ làm được việc thôi.”

Đại đội trưởng này vừa được điều chuyển tới đây, nghe nói trước đây đã đi qua không biết bao nhiêu chiến trường. Lúc bị ánh mắt sáng ngời như thần ấy quét qua, ngay lập tức làm cho những người nông dân ít học cảm thấy kinh sợ.