Chương 10

“Mẹ —” Lưu Đại Trụ cùng Lưu Tam Trụ vội vàng luống cuống tay chân đỡ bà cụ dậy.

Ngoài cửa có tiếng chân ai đó vừa bước vào, lại cẩn thận thu chân lại.

Bà cụ Lưu vẫn bất động nhìn ra phía cửa.

Phan Đào “haiz” một tiếng, cầm bát lên nhìn về phía cửa nói: “Nhị Trụ làm gì rón ra rón rén thế, hệt như thiếu nữ mới lớn vậy!”

Cha về rồi!

Ba chị em Lưu Tiểu Mạch đều trừng mắt nhìn qua.

Trương Tú Hồng nhân lúc không ai chú ý nhanh chóng gắp hai đũa củ cải bỏ vào bát.

Ngay cửa truyền đến hai tiếng ho khan không được thật cho lắm, đồng chí Lưu Nhị Trụ chầm chậm rón rén bước vào.

Ông cúi đầu: “Mẹ, con sai rồi.”

Bà cụ Lưu chỉ vào ông, một bụng lửa giận từ bên trong bùng phát lên người hắn: “Mày sai rồi? Tao cũng không dám nói mày nữa rồi…… Tao cũng không phải mẹ mày—— mày lại dám báo cáo tao với Liên hiệp hội phụ nữ!”

Lưu Nhị Trụ thật uất ức!

Sao lại có thể nói là bị ông báo cáo lên Liên hiệp hội phụ nữ chứ, đây không phải do đại đội trưởng quản hay sao.

“Mẹ, con không nói gì với Liên hiệp hội phụ nữ. Làm ra loại chuyện này chẳng phải ảnh hưởng đến việc công nữa sao, con không muốn rước thêm phiền phức cho nhà nước.”

Bà cụ Lưu gắng gượng mở to đôi mắt mờ của mình: “?”

“Cút, mày cút ra khỏi nhà họ Lưu cho tao. Ngay cả tre trúc còn biết phân trên dưới, chúng mày hết đứa này tới đứa khác làm tao tức chết mất thôi…… Tao đúng là mệnh khổ!” Bà cụ Lưu khóc lóc nức nở như ma khóc quỷ hờn.

Lưu Đại Trụ cùng Phan Đào đều nhìn Lưu Tam Trụ, biểu cảm đau đớn kịch liệt.

Lưu Tam Trụ không nói lời nào.

Đồng chí Trương Tú Hồng lại gắp cho ba chị em Lưu Tiểu Mạch mỗi người một đũa củ cải khô vào trong bát.

Lưu Nhị Trụ bị bà cụ Lưu mắng đến ngây ngốc, nghĩ một lúc lại to gan hỏi: “Mẹ, mẹ muốn chia nhà họ Lưu của chúng ta sao?”

Bà cụ Lưu: “…”

“Cút!”

Bà cụ Lưu nhặt chiếc đũa lên ném lên người Lưu Nhị Trụ.

Lưu Nhị Trụ ôm đầu chạy đi.

Chạy hai bước lại quay đầu lại: “Mẹ, mẹ không chừa cơm cho con sao?”

“Chừa cho mày cái rắm!” Bà cụ Lưu mắng lớn.

“Không chừa thì tốt, không chừa thì tốt.” Lưu Nhị Trụ lau miệng, như đang nhớ lại, “Đại đội trưởng giữ con lại ăn cơm ở nhà ông ấy rồi.”

Nói xong không chờ bà cụ Lưu nói thêm tiếng nữa, ông lập tức tháo chạy về phòng như bị chó rượt.

“……” Bà cụ Lưu nghẹn một cục tức trong lòng, trợn trắng mắt, nhìn thẳng bốn mẹ con Trương Tú Hồng.

Trương Tú Hồng gác đũa xuống, “Bọn con không ở đây nữa, kẻo mẹ nhìn lại càng thêm tức. Mẹ, mẹ ăn thêm chút đi.”

Bốn mẹ con kéo nhau chạy một mạch vào phòng, không nói thêm gì. Những chữ sau cùng cũng là từ bên trong nói vọng ra.

“Thật đúng là tạo nghiệt!” Bà cụ Lưu thở dốc từng ngụm lớn, “Các con ăn đi, ta về phòng nằm một chút.”

“Nội ơi, còn gì để ăn à?” Lưu Tiểu Dũng phồng lên mặt nói.

Cậu ta cũng mới nhận ra củ cải khô hết sạch cả rồi.

Bà cụ Lưu vừa cúi đầu, liền nhìn thấy đĩa thức ăn trống trơn ——

Đúng là mệnh khổ mà, bà cụ ngay cả một ngụm khí cũng không lấy lên được nữa rồi!

“Lão nhị cũng đã quay về rồi, vợ cậu còn ở nhà đại đội trưởng sao?” Lưu Đại Trụ nhíu mày.

Lưu Tam Trụ cười khổ: “Vợ đại đội trưởng muốn hai mẹ con họ ở lại đấy, nói cho mẹ một đêm để bình tĩnh lại.” Bác ta cẩn thận nhìn bà cụ Lưu, “E rằng buổi giáo huấn hôm nay của mẹ vô ích rồi.”

“……” Bà cụ Lưu không nói gì, ũ rũ về phòng.

Ở trong căn phòng thứ hai, Trương Tú Hồng đang gay gắt tra khảo Lưu Nhị Trụ.

“Đại đội trưởng đã nói gì với anh!”