Chương 7

Buổi chiều về đến nhà, Lâm Quốc An lần thứ hai bị lão Tứ Lâm Quốc Hoa nghiêm khắc phê bình.

Lâm Quốc Hoa là người ghi điểm cho đại đội sản xuất, với tư cách là cán bộ của quốc gia, hắn kiên quyết không thiên vị bất cứ ai. Thế nhưng lúc chiều, anh ba của hắn lại cùng đứa cháu nhàn hạ, đã vậy còn bị người khác cử báo, điều này khiến hắn mất mặt.

"Anh mà còn như vậy, em sẽ phải trừ điểm." Lâm Quốc Hoa nghiêm túc mà nói.

Lâm Quốc An vẫn tiếp tục ăn cơm, "Trừ liền trừ đi, dù sao anh chỉ có một đứa con, dù sao cũng đủ ăn."

". . ."

Lâm Quốc Hoa phê bình nói, "Anh không phù hợp với tư tưởng chủ nghĩa cộng sản, người người nhà nhà lao động. Anh phải học hỏi anh cả và anh hai."

Lâm Quốc An nói, "Nhưng anh chỉ có một đứa con, anh làm nhiều cũng không được ăn nhiều như vậy? Nếu như là anh cả anh hai sinh ít con, cũng có thể làm như anh."

Lâm Quốc Đống và Lâm Quốc Cường liền đen mặt. Nhà mình sinh con nhiều là sai? Đây không phải là vì nối dõi tông đường Lâm gia sao. Cũng là lão Tam có bản lĩnh, thai thứ nhất liền sinh đứa con trai. Đương nhiên, bọn họ không có mặt mũi nói ra.

Ông Lâm nhất thời nổi giận, đập bàn nói, "Thúi lắm, lão tử sinh bốn người, có phải hay không bị coi thường?"

Lâm Quốc An liền nói, "Ba, ngươi nói lời này không dễ nghe, bất quá cũng không sai. Nếu như lúc trước không sinh lão Tứ, ba quả thật sống thoải mái chút."

Lão Tứ Lâm Quốc Hoa: ". . ."

Bà Lâm vốn yêu thương đứa con út, nghe nói như vậy liền tức giận, "May mà sinh lão Tứ, có bản lĩnh. Bằng không trông cậy vào mày à. Nhanh chóng ăn, ăn xong lăn trở về phòng đi."



"Được rồi." Lâm Quốc An lập tức bưng bát cơm ăn cơm, còn nói vợ cùng con ăn nhanh lên, ăn xong đi ra ngoài tản bộ.

Ông Lâm và bà Lâm tức đến không có khẩu vị. Chờ cả nhà lão Tam cơm nước xong rời đi, mới miễn cưỡng bưng bát cơm tiếp tục ăn.

Lâm Vãn cho rằng ba hắn nói ra ngoài tản bộ là nói cho có, kết quả thật đúng là đi ra ngoài tản bộ, trước khi đi còn dùng băng gạc làm túi lưới khiêng trên bả vai.

Lâm Vãn vừa ăn trứng gà, vừa nói, "Ba, chúng ta làm gì đây?"

"Mùa hè là mùa có nhiều đom đóm, đi ra ngoài bắt mấy con trở về để trong phòng là có thể tiết kiệm được dầu hoả. Con không phải nhắc nhở ba đem đồ vật đi đổi tiền sao, ba tính tiết kiệm dầu hoả để đem đi đổi tiền, không biết có thể mua chút hạt dưa ăn hay không. Đến khi nào đủ tiền thì một nhà ba người chúng ta đi huyện xem phim."

Lâm Vãn cảm thấy rất không đáng tin. Mấu chốt là Lưu Thắng Nam cảm thấy này biện pháp rất khả thi. Thậm chí còn nói, "Đáng tiếc ba mẹ em từ khi biết chúng ta kết hôn liền cùng em đoạn tuyệt quan hệ."

Nghe được thanh âm Lưu Thắng Nam có chút phiền muộn, Lâm Vãn cho rằng Lưu Thắng Nam tính toán để dành chút tiền làm lộ phí về nhà mẹ đẻ nhìn xem. Vì thế an ủi nói, "Mẹ, mẹ đừng khổ sở, chờ sau này cuốc sống tốt lên, mẹ sẽ áo gấm về nhà." Lâm Vãn có chút tin tưởng, dù sao vài năm sau cải cách mở ra, đợi hắn lớn thêm mấy tuổi, không chừng có cơ hội đi ra ngoài kiếm tiền.

Lưu Thắng Nam nói, "Có gì mà khổ sở, mẹ không cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ, bọn họ cũng sẽ không đến nông thôn xem mẹ. Mẹ chính là cảm thấy nếu không đoạn tuyệt quan hệ, không chừng ông bà ngoại sẽ gửi cho mẹ chút đồ vật, liền cũng có thể đem đi đổi tiền."

Lâm Vãn: ". . ."

Cùng với ba mẹ đem theo vài con đom đóm trở về, Lâm Vãn quyết tâm muốn học tập. Hắn tình nguyện trèo đèo lội suối đi học tiểu học, cũng không cần tiếp tục sống như những ngày như vậy.

Tri thức thay đổi vận mệnh, thế bắt đầu từ việc không cần xuống ruộng làm việc đi.