Chương 30

Lâm Vãn trấn định nhìn hai người, chuyện này khẳng định có âm mưu.

Không thể không nói, hai vợ chồng này vô cùng tâm ý tương thông, mặc dù không thương lượng trước, nhưng mạch não cũng thực nhanh trùng nhau.

Quả nhiên, Lâm Quốc An cười tủm tỉm nói, “Bình thường người ta học chữ đều phải đóng học phí, chúng ta là người một nhà thì không cần học phí. Nhưng mà Thắng Nam dạy dỗ hài tử cũng thật vất vả, có phải hay không nên bồi bổ cho Thắng Nam?”

“……” Bà Lâm mặt đều đen. “Lão tam, dạy người trong nhà còn đòi hỏi, lời này mà con cũng có thể nói ra được.”

Lâm Quốc An nói, “Mẹ, mẹ chuẩn bị nhiều lễ hỏi như vậy cho vợ lão tứ, nhưng đối với vợ con sao lại nhỏ mọn như vậy.”

Lưu Thắng Nam lập tức bi phẫn nhìn bà Lâm.

Trương Thu Yến cũng nhìn bà Lâm, trong lòng tuy cảm thấy hai vợ chồng lão tam lòng dạ hiểm độc, dạy cháu trai còn đòi hỏi này nọ. Nhưng cũng cảm thấy bà Lâm bất công, có thể chuẩn bị lễ hỏi cho lão tứ, hiện tại đến phiên nhà mình muốn cho con đọc sách biết chữ, lại nhất quyết không đồng ý.

Bà Lâm nghe hắn lại nhắc đến lễ hỏi, tức giận vỗ bàn. Vẫn là ông Lâm lo lắng mọi người trong nhà cãi nhau, xụ mặt uy nghiêm nói, “Ăn cơm, không cho phép nói nữa!”

Vì thế trên bàn cơm bắt đầu an tĩnh lại.

Cơm nước xong, trời đã tối hẳn. Dân quê đều tiết kiệm, trong thôn nghèo cũng không ai mở điện. Đa số mọi người đều dùng đèn dầu hoả. Vì có thể tiết kiệm dầu hoả, mọi người đều sẽ ăn cơm sớm, sau đó bắt đầu nghỉ ngơi, đi ngủ.

Lâm Vãn vốn dĩ cũng chuẩn bị về phòng ngủ, kết quả sau khi trở lại trong phòng, cha mẹ hắn lại sờ soạng ra cửa, cũng không biết làm gì.

Lâm Vãn trong lòng có chút lo lắng.

Một lát sau, hai người mới trở lại, sau đó kêu Lâm Vãn tới ăn cùng. Trên bàn gỗ bày một ít đậu nành và đậu phộng.

“Ở đâu ra vậy ạ?”

Lâm Quốc An ngồi ở ghế lột đậu phộng ăn, vừa ăn vừa nói, “Ăn ăn ăn, đều không cần tiền.”



Lưu Thắng Nam phồng miệng nói, “Sao lại không cần tiền, đây là học phí mẹ dạy học.”

Lâm Vãn vừa nghe, trong lòng lộp bộp, “Mẹ, người dạy ai?”

Lâm Quốc An nhét đậu phộng vào trong miệng hắn, “Đương nhiên là Hạ Sinh, vừa rồi con không nghe nhị thẩm nói sao, muốn để Hạ Sinh cùng con học tập. Mới vừa cơm nước xong, thẩm ấy liền kêu ba tới phòng bếp nói chuyện. Đồ này là đồ mà bọn họ giấu, ba nói mà họ cũng là người không thành thật, vậy mà suốt ngày nói nhà chúng ta.”

“……” Bà Lâm khá là tín nhiệm đại bá nương và nhị bá nương, cho nên cơ hội lấy đồ vật của hai người này rất nhiều.

“Ba, nhà ta lấy đồ ăn của nhà bọn họ, ba không lo lắng nhị thúc trách ba ư.”

“Ba không làm như vậy, bọn họ cũng sẽ đi kiếm mẹ con.”

Lâm Vãn cảm thấy ba hắn ba nói rất đúng.

“Mấu chốt là có lợi như vậy vì sao không lấy?” Lâm Quốc An lại nói.

Lưu Thắng Nam nhét thêm vài viên vào trong miệng, thấy Lâm Quốc An ăn rất nhiều, lập tức nói, “Đúng vậy, có đồ ăn ngon vì sao không cần, mẹ dạy học rất vất vả. Mẹ ăn nhiều một chút, hai ba con ăn ít lại.”

Lâm Quốc An nói, “Dựa vào đâu, đây đều do anh mở miệng đòi, nếu anh không nói thì gì cũng không có.”

Hai vợ chồng đều nhìn về phía Lâm Vãn.

Lâm Vãn: “…… Con nếu không thông minh, thì cũng không có ai tìm ba mẹ.”

Vì thế ba người quyết định chia đều.

Lâm Vãn ăn uống no đủ nằm ở trên giường, sau đó tiếp tục tiến vào trong không gian hệ thống học tập. Hắn thề, nhất định phải dùng tri thức thay đổi vận mệnh, thay đổi cuộc sống nghèo khó. Ít nhất không cần vì ăn chút đậu phộng, đậu nành mà tranh đoạt với cha mẹ mình.