Chương 27

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Vãn cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, một chút cũng không giống bộ dáng khi thức đêm.

Hơn nữa nhớ lại nội dung tối hôm qua học tập, hắn thậm chí còn nhớ rất rõ ràng.

Hiệu quả thật đỉnh!

Buổi chiều, Lâm Quốc Hoa xách theo một đống thư trở lại, từ sách giáo khoá lớp 1 cho đến lớp 5.

Nhìn nguyên một chồng sách, nhà họ Lâm đều không dám khẳng định, còn lại hơn mười ngày Vãn Sinh có thể học hết hay không?

Hai người anh họ Lâm Thu Sinh và Lâm Đông Sinh cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.

Nhiều sách như vậy, nhiều chữ như vậy, xem đều xem không hiểu, Vãn Sinh còn muốn học nhiều như vậy, so với làm việc mệt hơn nhiều!

Lâm Vãn đau đầu sờ sờ đầu mình.

Bên cạnh Lâm Quốc An vẻ mặt phẫn nộ, “Lão tứ, em chính là người đọc sách duy nhất của nhà chúng ta, sao em không nhắc nhở. Em nói xem, có phải em cố ý khiến cho Vãn Sinh nhà chúng ta học sai kiến thức, không cho nó đi học?”

Lâm Quốc Hoa nghe vậy, thiếu chút nữa bị chọc tức mà phun ra một ngụm máu.

Hắn xuất lực còn bị oán trách!

“Anh, anh nói bừa gì vậy, em không nghĩ như vậy, sách này là do em thật vất vả đi mượn.”

“Vậy em nói tại sao em không nhắc nhở sớm? Em chính là người có tiền đồ nhất trong nhà chúng ta, đừng nói là em không biết!”



Lâm Quốc Hoa: “……” Hắn thật sự không biết.

Bà Lâm không cao hứng nói, “Lão tam, con ồn ào cái gì, lão tứ không phải đã mượn sách đem về, con nói Vãn Sinh chăm chỉ đọc sách là được rồi, đều là sách, còn có gì không giống nhau?”

“Không giống nhau, sách này đã được tái bản, dù sao Vãn Sinh bị chậm trễ thời gian quá nhiều.” Lâm Quốc An không thuận theo nói.

Lưu Thắng Nam đảo tròng mắt nói, “Đúng vậy, vì vãn hồi thời gian bị lãng phí, con quyết định không đi làm, ở nhà phụ đạo Vãn Sinh học tập!”

Cả nhà Lâm gia: “……”

“Dù sao đây là lỗi của lão tứ! Mọi người nếu ai không đồng ý, chính là không muốn để Vãn Sinh đi học.” Lâm Quốc An cả giận nói.

Bởi vì Lâm Quốc An làm ầm ĩ, hơn nữa trách nhiệm này còn đẩy lên người Lâm Quốc Hoa, cho nên ông Lâm và bà Lâm đành phải cắn răng đồng ý..

Bất quá ông Lâm xụ mặt nói, “Yêu cầu này ba đã đáp ứng rồi, nếu như Vãn Sinh không biết cố gắng…… Vậy không cần đi học!”

Lâm Vãn đem mặt chôn vào trong sách.

Lưu Thắng Nam lại kéo hắn từ trong sách ra, “Vãn Sinh nhà ta chính là thiên tài!”

Lâm Vãn trong lòng nghẹn chịu không được, âm thầm kêu hệ thống, hệ thống, cho ta mượn chỉ số thông minh dùng trước đi……

…………

Hệ thống đương nhiên là gì cũng sẽ không cho mượn. Lâm Vãn chỉ có thể thành thành thật thật tiếp tục đọc sách.

Ban ngày có nhiều thời gian học tập, hắn liền trực tiếp đem sách giáo khoa mà tứ thúc mượn được ra học.



Hoàn cảnh học tập bên ngoài đương nhiên so ra kém không gian trong hệ thống, trời nóng hơn nữa tiếng kêu của các loại côn trùng khiến cho Lâm Vãn không tập trung toàn bộ được.

Nhiệm vụ học tập càng gấp gáp, hắn càng thêm cảm nhận được thiên tài không phải chỉ cần mỗi trí nhớ tốt là được. Những hạng mục khác cũng rất quan trọng.

Cho nên thời điểm mỗi lần kiểm tra, hắn liền thêm điểm vào mục trí nhớ và lực chú ý. Bởi vì chương trình lớp 3 có đề mục làm sai, nên Lâm Vãn không thể đạt mãn phân.

Chờ học xong chương trình toán học năm 3, trí nhớ của Lâm Vãn đã là 116, lực chú ý đạt tới 96.

Đương nhiên, Lâm Vãn cũng phát hiện chính mình nhiều mặt chưa đủ.

Đừng nhìn là kiến thức tiểu học, càng về sau liền xuất hiện một ít kiến thức quan trọng.

Đối với người mới học mà nói là rất khó, nhưng đối với Lâm Vãn không tính khó quá, nhưng thời điểm học tập tốn khá nhiều thời gian và tâm huyết, thời điểm làm bài kiểm tra thì thời gian dùng để tư duy càng nhiều.

Lâm Vãn phát hiện năng lực tư duy của mình không đủ dùng.

“Học sinh tiểu học cũng không dễ dàng.” Lâm Vãn thở dài một tiếng.

Lâm Vãn nghĩ nghĩ, buông sách toán học, bắt đầu học ngữ văn. Ngữ văn thì không cần tốn công nhiều như vậy, có trí nhớ hơn người bình thường, học gì cũng cảm thấy vô cùng đơn giản.Học thuộc bài khoá, trên cơ bản đọc bốn năm lần là thuộc.

Bất quá thời gian học so với học toán học nhiều hơn, hơn nữa còn cần thời gian nghỉ ngơi, một ngày cũng chỉ học được một quyển sách. Cũng may tất cả nội dung đề kiểm tra đều có trong sách vở, căn bản không có đề mục cần tư duy, do đó Lâm Vãn đạt được hai lần 100 điểm, được thưởng 8 điểm, 5 điểm thêm vào ký ức, 3 điểm thêm vào lực chú ý. Trí nhớ thật nhanh liền đạt tới cấp bậc ưu việt.

Chờ tới thời điểm Lâm Vãn lại một lần nữa học thuộc bài khoá, phát hiện chính mình chỉ cần đọc ba lần bài khoá, là có thể học thuộc, tức khắc nhẹ nhõm một hơi.

Rốt cuộc cũng trở thành người thông minh.