Chương 12

Lâm Vãn sờ sờ đầu, từ lúc tính toán muốn tham gia thi đại học, hắn cảm thấy chính mình có thể biểu hiện thông minh một chút. Như vậy nếu sau này hắn muốn tham gia thi đại học sẽ không có vẻ đột ngột. “Mẹ, không biết vì sao, mẹ dạy con mấy lần, con giống như nhìn liền biết đọc như thế nào. Có thể là do mẹ dạy giỏi .”

Lưu Thắng Nam từ trước tới nay không nghĩ tới chính mình còn có khả năng này, bèn lấy sách vở yêu cầu Lâm Vãn đọc lại thêm một lần nữa. Lâm Vãn lại tiếp tục đọc.

Lưu Thắng Nam thấy con mình đọc trôi chảy, liền kinh ngạc nói, “Con trai, con đã nhớ hết, tại sao không nói sớm ?”

“……Mẹ đâu có hỏi.” Lâm Vãn vô tội nói.

Lưu Thắng Nam nghe xong, liền cao hứng ôm con mình hôn một cái, khiến cho mặt của Lâm Vãn đều đỏ.

“Chồng à, con trai chúng ta thật giỏi quá. Không cần làm bộ, nó thật sự có thiên phú! Con trai em lại lợi hại như vậy, ông trời ơi, con biết mà, con trai con làm sao có thể ngốc được, con đọc sách giỏi như vậy, con trai con khẳng định giống con!”

Lâm Quốc An kinh ngạc nói, “Em là nói, con trai đã biết đọc chữ?”

“Đúng vậy!” Lưu Thắng Nam rất là kinh hỉ nói, “So với em càng giỏi, haha!”

Lâm Quốc An lập tức cười không thấy mắt, duỗi tay xoa đầu Lâm Vãn, “Ai da, ba rốt cuộc không cần phải làm việc. Thật tốt, thật tốt quá.”

Lưu Thắng Nam nghe vậy lập tức nói, “Sao có thể nói không làm liền không làm, ít nhất muốn làm thêm mấy ngày nữa, em còn muốn dạy Vãn Sinh một ít kiến thức, đến lúc đó mới có thể khiến cho ba mẹ tin tưởng. Ba mẹ vốn dĩ liền không muốn cho Vãn Sinh đọc sách, nếu như Vãn Sinh không biểu hiện tốt, khẳng định không thuyết phục được.” Cô mới nghỉ chưa tới một ngày mà!

Lâm Quốc An nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Ba mẹ có thể không cho một đứa ngốc đọc sách, nhưng không thể phản đối một thiên tài muốn đi học.

“Được, anh lại làm một…… hai ngày, anh sẽ làm thêm hai ngày. Con trai, ba thật đúng hy sinh tất cả vì con, ba quả thật là người ba tốt nhất trong thôn này.”



Lâm Quốc An quả nhiên cắn răng kiên trì thêm hai ngày. Cũng may mỗi buổi tối về nhà, Lưu Thắng Nam đều xoa bóp bả vai cho hắn, Lâm Vãn đấm chân cho hắn.

Đãi ngộ như vậy vô cùng tốt, làm hắn nhiều ít có chút an ủi. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là con của hắn hai ngày này lại học được rất nhiều thứ, chứng minh con của hắn xác thật thông minh. Điều này khiến cho hắn cảm thấy không uổng công chịu khổ, đến lúc đó cùng người trong nhà nói, khẳng định càng thêm thuận lợi.

Hai ngày sau, buổi tối vừa ăn cơm xong, Lâm Quốc An liền cùng người trong nhà nói, muốn cho Lâm Vãn đi học tiểu học.

Người một nhà đang bưng chén ăn cơm, nghe được lời này đều ngừng lại, đồng loạt nhìn về phía hắn.

Lâm Quốc An nhìn nhìn mọi người, buồn bực nói, “Xem con làm gì, con là nghiêm túc. Mấy ngày nay Vãn Sinh không phải không cần làm việc sao, Thắng Nam cũng vừa lúc nhàn rỗi liền dạy nó học chữ. Đứa nhỏ này học gì đều nhanh, ba mẹ, Vãn Sinh nhà con học tốt như vậy, nếu không cho nó đi học, không phải làm thất vọng nhà họ Lâm chúng ta sao?”

Bà Lâm cơm còn chưa có ăn xong, tức đến mức ăn không vô.

Mắt nhìn Lâm Vãn nói, “Đọc sách làm cái gì, lớn như vậy vừa lúc có thể làm việc , về sau có thể kiếm công điểm, liền có thể ăn nhiều một chút. Chúng ta là nông dân, biết trồng trọt là được, đọc sách có tác dụng gì?”

Lâm Vãn lập tức nói, “ Bà nội, cháu muốn có bản lĩnh như Tứ thúc.”

Tứ thúc Lâm Quốc Hoa cầm đôi đũa thiếu điều muốn rớt. Hắn một chút cũng không hy vọng cháu trai giống hắn. Đứa cháu trai này y chang tam ca hắn.

Lâm Quốc An cao hứng nói, “Mẹ, mẹ nhìn xem Vãn Sinh nhà chúng ta thật có chí hướng, mẹ không phải luôn nói lão tứ có tiền đồ nhất sao, Vãn Sinh chính là học tứ thúc.”

Lưu Thắng Nam nói, “Quan trọng nhất chính là, Vãn Sinh đọc sách còn giỏi hơn so với tứ thúc. Mẹ, mấy chục đời nhà họ Lâm không xuất hiện mầm non tốt như vậy. Con phải nói, đây đều là công lao của con. Con đọc sách nhiều, ít nhiều có chút ảnh hưởng.”