Nhà họ Triệu phân chia giai cấp theo kiểu: một Tú bằng ba Triệu, cấp bậc của Triệu Phong là thấp nhất.
Cho nên khi Triệu Phong đứng một bên nhìn chị hay cuốc đất, đào hố trên ruộng, cả người cậu từ trên xuống dưới rất bồn chồn, gãi gãi đầu thẳng cho đến khi Triệu Kha tuyên bố về nhà, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở nhà không có ai, Triệu Kiến Quốc đang ở Trung tâm y tế, Ngọc Tú Lan ở trong Ủy ban, Triệu Miên thì đang dạy ở trường.
Triệu Kha cuốc đất được hai tiếng, thật ra cô rất mệt, nhưng cô vẫn rất quan trọng mặt mũi, sau khi dạo quanh nhà, cô nhìn thấy áo sơ mi đang nằm trên kháng của Triệu Phong đang bị rách một lỗ.
Một trong những nguyên nhân bị phát hiện trốn việc trong giờ làm, chính là không chủ động tìm việc để làm, bạn phải chủ động hỏi phải làm gì kể cả khi bạn không tìm được việc để làm.
Vì vậy, Triệu Kha đề nghị sửa quần áo cho Triệu Phong.
Triệu Phong xoa xoa hai tay, lịch sự từ chối: “Em không cần mặc gấp, đợi chị cả về khâu lại cũng được ạ.” Chị cả may khâu áo rất đẹp, còn chị hai thì...
Triệu Kha: “Túi quần của mày...”
Triệu Phong kinh sợ, ngay lập tức tiu nghỉu, đi vào phòng cầm áo ra, dùng hai tay đưa cho chị hai.
Sớm biết như vậy, còn chẳng phải phí lời.
Triệu Kha về phòng của hai chị em cô, đặt áo lên trên bàn sách, bắt đầu tìm kim chỉ.
Triệu Phong ngồi trên băng ghế dài sát cửa sổ, chán chường lật đi lật lại mấy quyển sách trung học trên bàn, lầm rầm.
“Mày có nhẹ tay đi không.” Triệu Kha trừng mắt, “Đừng để cái tay cái chân thô lỗ của mày làm hỏng.”
Triệu Phong lật lật mấy trang sách, hỏi: “Chị hai, chị còn xem cái này ạ?”
Đương nhiên là phải xem.
Triệu Kha thản nhiên liếc mắt một cái, nhưng cô nhớ lần trước xem không phải ở trang này.
Tuy vậy cô cũng không để tâm, cho rằng là Triệu Phong nghịch lật lung tung, cúi đầu mở ngăn kéo của chị cả.
Triệu Miên tính tình tỉ mỉ, gọn gàng, đồ vặt trong ngăn kéo cũng được sắp xếp chỉnh tề.
Triệu Kha tìm thấy hộp kim chỉ, rút ra quyển vở bị cô làm cho lộn xộn ở trong ngăn kéo, dùng ngón tay vuốt phẳng mấy tờ giấy bên trong đã bị cô làm nhăn.
Đột nhiên, một mảnh giấy có phần quen thuộc và hơi cũ đập vào mắt cô.
Triệu Kha kéo mép tờ giấy ra, xem nội dung trên đó, mắt mở to.
Triệu Phong phát hiện biểu cảm của chị không đúng, nhướn người đến phía trước để xem, lát sau lên sửng sốt, “Thông báo nhập học?! Chị cả? Không phải thành tích của chị cả kém giống em sao?”
Cảm giác của anh không đơn thuần là kinh ngạc, mà còn xen lẫn chút buồn bã, phẫn nộ “Rõ ràng đều học kém giống nhau, chị cả vậy mà học giỏi như thế!” Sau đó liền cảm thán: “Hóa ra trong nhà chỉ có mình là dốt nhất”.
Triệu Kha mím môi, nhẹ nhàng đặt tờ giấy mỏng xuống, cầm lấy quyển sách giáo khoa mà Triệu Phong vừa nghịch lên, lật từng trang.
Phía trên không có bất kì dấu vết ghi chép nào.
Cô lật đến phía cuối sách, tỉ mỉ tìm.
Đa số đều là bút tích của chị cả, dưới đáy còn có hai quyển vở, nội dung bên trong toàn là đề mục của chương trình cấp ba.
Tất cả đều đã rõ ràng, chị cả đang tự học kiến thức cấp ba.
Triệu Kha ngồi lại lên ghế, chăm chú nhìn những “chứng cứ” trước mặt, cau mày suy nghĩ.
Thấy cô không lên tiếng, Triệu Phong không kìm được hỏi: “Không phải chị cả thi không đậu cấp ba sao? Rốt cuộc chị ấy có thi đậu không?”
Sự thật không phải đang bày ra trước mắt ư?
Triệu Kha 8 tuổi bắt đầu cắp sách đi học, vì để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, mà cô học nhảy lớp, dẫn theo Triệu Phong làm việc trong nhà.
Chị cả Triệu Miên hình như vì bị bệnh, nên đi học trễ một năm, năm cô tốt nghiệp cấp 2, ông bà lần lượt qua đời, lúc ấy Triệu Kha cũng đã học đến lớp 9.
Trong hai năm đó, cả nhà làm việc rất chăm chỉ...
Triệu Phong nhìn biểu cảm của chị hai, cẩn thận hỏi: “Chị hai, chị nghĩ cha mẹ có biết việc này không?”
“Nếu bọn học biết, bọn họ không thể không để chị cả đi học cấp ba.”
Triệu Kha dùng một tay đóng ngăn kéo, thông báo nhập học cũng không cất lại.
Ba giờ chiều, Ngọc Tú Lan tranh thủ về nhà, định xem Triệu Kha và Triệu Phong đang làm gì.
Bên ngoài cổng, lần đầu tiên bà nhìn thấy Triệu Phong ngồi thành thật bên cạnh chị gái, sau khi bước vào, bà nhìn thấy Triệu Kha đang ngồi sửa quần áo bên cạnh cửa sổ.
Ngọc Tú Lan cảm thấy kỳ lạ, con bé này, thực sự làm việc?
Triệu Kha không chủ động tỏ ra siêng năng như dự định lúc đầu nữa, mà lặng lẽ cầm tờ giấy trên bàn đưa cho mẹ.
Ngọc Tú Lan vẻ mặt không hiểu gì, cúi đầu đọc tờ giấy con đưa cho, hai tay không khỏi run rẩy, đôi mắt đỏ hoe: “Cái đứa con gái ngu này, chuyện lớn như vậy cũng dám tự quyết định!”
“Tao nói không sai mà, thành tích của nó vốn rất tốt, làm sao không đậu được? Tao còn lo nó buồn nên không dám nhắc trước mặt nó” Ngọc Tú Lan quay người, “Tao phải đi hỏi nó!”
“Mẹ!” Triệu Kha vội nắm lấy tay mẹ, kéo bà lại.
“Mày đừng kéo tao!”
Triệu Kha vẫn không thả tay ra, nhẹ giọng nói: “Chúng ta không có lập trường gì để trách chị cả.”
Ngọc Tú Lan trầm mặc, tính cách mạnh mẽ như bà, cũng không thể nhịn được mà hai mắt rưng rưng.
Triệu Kha không biết cô có phải nguyên nhân chính khiến chị cả từ bỏ cơ hội học cấp ba hay không, nhưng cô, và gia đình hẳn là một trong số những nguyên nhân khiến chị cả đưa ra quyết định như vậy.
Chị cả chính là kiểu người hi sinh trong âm thầm, cô hoàn toàn tôn trọng và ngưỡng mộ sự cống hiến của chị cả, nhưng mọi người nên biết đến sự hi sinh của chị cả.
Đây là lý do tại sao Triệu Kha nói chuyện này với mẹ mình.
“Mẹ, con quyết định rồi, con sẽ chuyển lại công việc này cho chị cả, con sẽ không hối hận.”
Thực ra điều khó khăn nhất, không phải là sửa một tiểu tiết nào đó, mà là nhảy ra khỏi cái vòng tròn này, có thể quan sát thế giới ngoài kia, có hay không một Lý Đại Thắng, có hay không một Trương Đại Thắng, Tôn Đại Thắng...
Triệu Kha muốn dắt chị cả đi xem thế giới ngoài kia.
Bên cạnh, Triệu Phong khẳng định: “Mẹ, con sẽ đối xử tốt với chỉ cả, ai dám bắt nạt chị cả, con sẽ liều mạng với hắn.”
“Bộp!”
“A! Đau.”
“Liều mạng?” Ngọc Tú Lan đập một phát vào lưng cậu, “Tao còn chưa nói tới mày đâu, buổi sáng mày làm cái gì hả? Tao phải đánh mày, để sau này mày khỏi hại chết tao!”
“Mẹ!” Triệu Phong thân hình to xác như vậy, lại chạy khắp sân, trốn khỏi cây chổi của mẹ, “Chị hai cứu em.”
Triệu Kha- người khởi xướng, cô thông cảm Triệu Phong một giây, sau đó không chút do dự đóng cửa sổ.
Triệu Phong: “!”