Chỗ của đám thanh niên tri thức vẫn sáng đèn, Triệu Kha vào trong sân, gõ cửa của đám thanh niên tri thức nữ.
“Cốc cốc...”
Người mở cửa lại là Trang Lan, khuôn mặt đầy thắc mắc hỏi, “Triệu Kha?”
Triệu Kha gật gật đầu, “Muộn như này vẫn phải làm phiền cô.”
“Không sao không sao.” Trang Lan mở cửa ra, mời cô vào nhà.
Triệu Kha lại không vào, chỉ nhìn hai người tri thức nữ trong phòng ý chào hỏi, sau đó lại nhìn người tri thức già xuống thôn vào năm 70, rồi lại quay qua nhìn Trang Lan, “Cũng không có việc gì, đóng cửa lại đi kẻo có bọ vào, chúng ta ra ngoài nói mấy câu.”
Trang Lan cảm thấy quá mức đột nhiên, sau đó cũng thật thà theo cô ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng, Tô Lệ Mai nhìn có vẻ cực kỳ hưng phấn, sau đó nhỏ giọng nói, “Chị Phương, chị nói xem trễ như vậy rồi cô ta còn tìm Trang Lan làm gì nhỉ? Chẳng lẽ muốn đánh nhau?”
Phương Tĩnh nhìn vào cái cửa đã đóng lại, rồi nhẹ nhàng kéo chăn, cũng không nói gì.
Cô ấy cứ như vậy, làm Tô Lệ Mai mất cả hứng, sau đó một mình nhìn chằm chằm động tĩnh ngoài cửa.
Ngoài cửa, Triệu Kha đưa quyển giáo án cho Trang Lan, “Là Triệu Phong mượn tôi đấy, sau này cô có việc gì cứ trực tiếp nói với tôi, nếu tôi có thể giúp tuyệt đối sẽ không từ chối, thằng nhóc kia ngu ngốc, trời tối rồi còn lén lút tới tìm tôi, còn không phải sợ sẽ làm chậm trễ cô sao!”
Trang Lan liền đỏ mặt, sau đó nhận quyển giáo án, nói cảm ơn.
Triệu Kha cũng không để ý xua tay, “Đó là của chị cả tôi, cô giữ gìn một chút là được.”
“Tôi chắc chắn sẽ không làm hư nó.”
Triệu Kha gật đầu, sau đó lại nhìn một lượt vào cánh cửa phía sau cô ta, có vẻ tùy tiện nói: “Thôn Triệu có rất ít người ngoài tới, còn có dân quân, nên trị an cũng không tệ lắm, nhưng mà những nữ tri thức như mấy cô cũng đừng nên ra ngoài vào ban đêm một mình, lỡ như gặp phải đám thú hoang vào thôn thì sẽ rất nguy hiểm.”
Trang Lan căng thẳng: “Còn có thú hoang sao?”
“Có lợn rừng, gấu đen gì đó, trước đây còn vào thôn, những năm nay đội trưởng còn kiếm những thanh niên cường tráng đi cùng để đánh chúng nó, nên cũng ít hơn trước, nhưng cũng không chắc là chúng nó còn tới hay không.”
Thực ra trong thôn cũng có vài cái bẫy chuyên dùng để bẫy chúng nó, ban đêm còn có người đi tuần tra, nhưng chỉ cần có người phát hiện hét một tiếng, thì mọi người trong thôn cũng sẽ lập tức đốt đuốc xông ra ngoài.
Cũng không có nguy hiểm như lời cô nói.
Cho nên Triệu Kha chỉ là dọa dẫm một chút, sau đó lại bổ sung, “Bình thường nếu không có việc gì, người trong thôn nhiền, bọn thú hoang cũng sẽ sợ hãi.”
Trang Lan lúc này mới khẽ thở ra một hơi, trả lời: “Tôi sẽ nói lại với mấy cô ấy.”
Sau đó cô ta lại phản ứng lại, lo lắng nhìn Triệu Kha, “Thế cô đi một mình qua đây đưa giáo án, cũng sợ hãi đúng không?”
“....”
Triệu Kha cực kỳ khẳng định nói: “Sợ, sao mà không sợ được chứ, cho nên khi tôi ra ngoài mới mang theo cây gậy này.”
Trang Lan rất cảm động, “Nếu thật sự nguy hiểm, thì một cây gậy sẽ có tác dụng gì chứ?”
Thực ra cũng có tác dụng.
Cây gậy này của nhà Triệu Kha đã đánh qua trăm trận, trước đây còn từng đánh heo rừng chạy mất dạng, bây giờ trong nhà không còn con nít nữa, liền dùng để làm cây đuốc.
Đương nhiên, quan trọng nhất phải là cây gậy này ở trong tay ai.
Trong tay cô gái dạy dỗ Trần Tam Nhi đến mức xin tha, đương nhiên cũng không thua kém gì dao.
Nhưng những điều này, Triệu Kha lại không muốn nói với Trang Lan.
“Đồ đã nhận được rồi, tôi cũng đi đây.”
Trang Lan không yên tâm, “Hay để tôi tìm một tri thức nam đến dẫn cô về?”
Triệu Kha lập tức từ chối, nói tạm biệt liền rời đi.
Trang Lan cũng không chú ý phía bên nam tri thức còn có một người cao lớn theo sau Triệu Kha, liền trở lại phòng.
Tô Lệ Mai hỏi: “Cô ta tìm cô làm gì thế?”
Phương Tĩnh mặc dù không nói gì, nhưng cũng im lặng dỏng tai hóng hớt.
Trang Lan vuốt vuốt quyển sách trong tay, cười nói: “Là Triệu Kha cho tôi mượn giáo án.”
Cũng không phải cãi nhau, Tô Lệ Mai có chút thất vọng, “Cô ta cũng khá tốt đấy chứ.”
Trang Lan tỉ mỉ đặt quyển giáo án lên bàn, sau đó liền cười cười gật đầu, “Đúng, người nhà cô ấy cũng rất tốt.”
Tô Lệ Mai cũng không nghĩ nhiều, chỉ có Phương Tĩnh hơi hơi cắn môi.
Phía khác, Triệu Kha vừa đi đường, vừa lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Lại đến nữa?
Trần Tam Nhi đúng là thiếu đòn mà.
Triệu Kha vẫn giả vờ như không phát hiện, không nhanh không chậm rẽ vào, sau đó biến mất sau một gốc cây, cầm chắc cây đốt lửa.
Người đàn ông có dáng người cao to lập tức đến gầy, liền bị Triệu Kha đột kích đánh một phát.
Người đó phản ứng cũng rất nhanh, ngẩng đầu dùng tay giữ lại, “Ưʍ.” Một tiếng.
Thanh âm cũng không giống Trần Tam Nhi.
Triệu Kha nhìn qua, “Tri thức Phó?”